tháng 1 09, 2009

TÌNH ÁI CUỐI ĐÔNG


chiều hôm qua đi lạ phố đông người
nghe chừng như mùa gió đã ngừng lay
rét lạnh cuối Đông tìm đâu không thấy
mù với mây cũng hờn dỗi vì đâu !
đứng giữa phố đông rồi xa mất dấu
cái rét đầu Đông níu trượt cuối Đông
lá khô ơi sao lá buồn chao động
gió chẳng hờn lay cho lá rồi bay
ta chỉ một mình thơ thẩn tới đây
ngó phố đông vui ùa reo vạt nắng
mới biết ngày Đông buồn hiu thinh lặng
ngả lòng xô gió Bấc giạt đường mây

ta một mình thơ thẩn tìm tới đây
biết mấy lòng em có chừa ngó lại !

đừng để tình đau buồn rưng xa ngái
cứ níu gần cho ấm trọn chiều Xuân
buổi cuối Đông dài bước quá bâng khuâng
nhớ thiệt tình đau rức lòng phố nhỏ
con dốc nghiêng chao thèm riêng nỗi nhớ
giữ nụ hôn hiền dịu dáng mùa xưa
giữ em về qua vội nắng mau mưa
mấy nữa cũng chưa chừa đông hiu quạnh
không có em vòng ôm nồng trống lạnh
phố cũng riu buồn se ngắt lòng nhau
ta về đây ngó sực nhớ thương mau
lá rụng cuối mùa giạt ngần góc phố
em buổi về qua chuốc lòng thương nhớ
chốn hẹn hò mất dấu giữa phố đông
phố chiều đông tiễn biệt một mùa Đông
mai mốt qua Xuân ngó tìm khó thấy
em một thuở miết lòng ta ngầy ngật
một thuở tình thơ lãng mạn đầu đời

nếu như ta về buồn nhớ trong Thơ
em có bâng khuâng thương người phố lạnh !

tháng 01/2009

Không có nhận xét nào: