tháng 12 31, 2014

Ngày Cuối Một Năm


 
Nắng khô dòn. Mưa đẫm ướt. Ngày đuổi ngày. Tháng rượt tháng.
Năm tàn…
Ngày cuối của một năm trời nửa nắng nửa mưa nhưng lạnh thì vẫn cứ còn nguyên nỗi lạnh. Cơn lạnh rủ nhau về đâu hồi tháng trước, còn ở lại lâu dài chưa chịu đi…
Ngày cuối năm nay như vậy đó !
Chiều nay, con cháu sẽ về lại ngôi nhà cũ để cùng nhau tránh nắng chống mưa trong khung cảnh ấm nồng. Bà nhà chọn nấu nồi mì Quảng để đãi con, cháu chiều cuối năm họp mặt cũng là có thầm ý là níu kéo nhau cùng về chung nỗi nhớ ngày xưa
Ngày xưa, khi còn ở quê nhà, có nhiều món đem theo để nhớ.
(Phở tái. Bún bò Huế. Cơm Hến. Bánh Xèo. Bánh Căn. Mì Quảng….nhiều nhiều.)
Nơi đất người thì vô hạn món ngon vật lạ để thỏa mãn nhu cầu ẩm thực. Món ăn cho ngày nắng nóng. Món ăn cho ngày lạnh mưa. Món ăn cho ngày không nắng không mưa, chỉ lạnh. Thậm chí còn có món ăn chơi, ăn vặt…cho mập phì.
Có điều trăn trở là chỉ để ăn ngon, ăn no, ăn cho thỏa chứ không thể nào vừa ăn vừa nhớ…
Đâu có vừa ăn vừa nhớ như (nhà) mình….
Chiều nay, trong lúc chờ con cháu về xum họp cuối năm, tôi muốn viết đôi dòng tâm sự theo dòng chảy thời gian nghiệt ngã có, sóng gió có, êm đềm có, đau khổ có, hạnh phúc có, gieo mầm có, thu hoạch có.
Người không viết được thì ngồi trầm ngâm nhớ.
Người viết được mà vì hoàn cảnh điều kiện không có để viết.
Tôi thì còn nhớ đem theo cây viết từ khi rời quê khổ tới quê sướng, lại may mắn có hoàn cảnh điều kiện để không phải ngồi trầm ngâm nhớ, mà viết.
Thì viết….
Tới thời điểm cuối ngày cuối năm để chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là quả cầu ở Times Square Newyork từ từ rơi xuống để chấm dứt một năm cũ bắt đầu một năm mới.
Thấm thoát thời gian vậy mà đã hai-mươi-lần nhìn quả cầu rơi rồi !.



tháng 12 30, 2014

Nơi Chốn Trở Về

Lành ơi !
Giờ Lành đi xa lắm rồi, xa thiệt xa những ngày họp mặt cùng nhau nói cười rộn rã ôn nhớ lại những tháng năm xưa của một thời chung lớp chung trường.
 
Mới gần đây thôi, tháng 07/2013, tụi mình họp mặt tại nhà Trần văn Chính&Vân Anh nhân dịp Lữ thị Hương  từ Pháp ghé về thăm bạn cũ Trường xưa…
 
Cứ tưởng như là mới hôm qua mà thiệt là xa quá là xa khi nhận được tin Lành đã bất ngờ bỏ cuộc giữa chặng đường đời để tụi mình ở lại sẽ không còn không thấy không tìm được Lành nữa đâu trong những lúc bạn cùng chung lớp cũ chung trường xưa họp mặt mừng vui rộn rã nói cười.
 
Thôi, Lành cứ thanh thản ra đi nghen. Tụi này ở lại để rồi có dịp nào đó tình cờ nào đó, được cùng nhau họp mặt, làm sao không nhớ tới cô bạn học vui tính nè, bộc trực nè, có tình nghĩa sâu đậm với bạn nè…
 
Nhiều “nè” quá phải không Lành !. Nhưng nếu không là bạn thì làm sao biết nhiều “nè” tới vậy !
 
Giờ mình gởi cho Lành mấy dòng thơ văn trung-học-ban-mê-thuột của mấy tay, Lành còn nhớ mà, hồi tụi mình còn mực-tím-lưu-bút-học-trò. Bây giờ tụi hắn, trong số đó có tui, già cui mà cũng còn viết thơ văn cho bạn bè cùng đọc.
Mấy bài viết này dành cho cô bạn học cùng lớp cùng trường.
 
Lành nhớ đọc nghen…..

CHỊ ƠI !

Chị ơi
Sáng sớm thoáng qua meo thấy tin không lành
Chưa biết tin không lành nào
Lòng nao nao
Đợi cho Anh bạn cùng phòng đọc meo
Hung tin, tin dữ chứ sao lại là tin không lành

Chị ơi 
Vừa nói chuyện với Chị mấy hôm trước
Nghe giọng Chị mạnh và vẫn như ngày nào
Lòng em mừng thầm.
Mong Chị gặp đúng thuốc trị bịnh
Anh bạn cùng phòng nói ra giêng đi thăm Chị
Bây giờ cũng ra Giêng Anh ấy đi thăm Chị đấy
Nhưng Anh ấy sẽ không có dịp đùa giỡn với Chị nữa
Không có dịp nghe Chị Võ Thị Lành, Võ Bà Bà 
với giọng nói mạnh dạn, nhiều quyền uy và yêu thương
Anh ấy đi để tiễn đưa Chị lần cuối,

Chị ơi
Nghe tin Chị đi đêm hôm trước
Em bần thần,
Đầu óc quay vòng
Chị ra đi rồi sao
Em khóc vì giờ nghĩ lại
Cuộc điện thoại hôm trước Giáng Sinh
Chắc lúc đó Chị cũng mệt lắm
Vậy mà Chị cố gắng hết sức mình để trò chuyện với em
Như không có chuyện gì xảy ra

Chị ơi
Hai Chị em mình cách xa nhau một nữa vòng đất nước
Em mừng vì đã có dịp biết và thân tình với Chị
Em buồn vì không còn dịp chuyện trò với Chị nữa
Em không còn có dịp để nghe
Nghe Chị khuyên Em những lời khuyên rất ư là khôn khéo
Em mong - Em có thể cư xử lúc nào cũng tốtđẹp được như Chị vậy

Chị ơi, Chị đi đâu mà vội mà vàng thế
Chị bỏ gia đình thương yêu,
Chị bỏ Anh, người Chị lo lắng chăm sóc nhiều năm nay
Chị bỏ hai người con hiếu thảo, những đứa cháu nội ngoan hiền
Chị bỏ đám bạn cùng trường cùng xóm
Chị bỏ bạn bè thân thương
Chị đã bỏ tất cả.
Thôi Chị đi thanh thản về nơi an bình đó nha .

Em
12/29/14
Vân Anh Lê


AI ĐƯA LÀNH VỀ                                                             

tiễn Võ Thị Lành


Khi anh bước lên thềm nhà bạn
Em đón anh bằng nụ cười hiền
Cánh muồng vàng trên núi rừng năm cũ
Không đẹp như nụ cười hiền em

Tháng Tư anh đi tìm bạn học
Dưới mái trường xưa gặp lại mình
Lòng vui như hát lòng xao xuyến
Gặp Lành trong lưu bút ngày xanh

Tháng Tư sóng sánh trong lượng tửu
Thoảng một mùi hương phía tóc tơ
Ôm đàn nghiêng xuống theo nhịp phách
Anh gặp em ngồi giữa tứ thơ

Tháng Tư trả anh về quê xứ
Quê của tuyết lầm xứ lá bay
Nhiều đêm nghe tiếng chim lẻ bạn
Lòng bổng chùng theo tháng với ngày

Anh ở quê người xa xôi quá
Kêu trời đâu chắc đã ai nghe
Làm sao biết được ngoài kia phố
Ai khóc thương ai đưa Lành về

Ai đưa Lành về bên kia đất
Tháng đã Chạp rồi ở đáy năm
Tháng Chạp nghe bạn về thiên cổ
Lòng ai mà chẳng có thâm trầm

Thôi thi đi suốt con đường đất
Còn tiếc gì đâu giữa kẽ tay
Khát sống nằm sâu trong túi mật
Rồi cũng tàn theo hạt bụi bay.
 Oronto 29/12/2014
Phan Ni Tấn
LỜI CHÚC LÀNH ĐẦU NĂM
.   .   .   .   .
Lành ơi…, Lành có biết không? Hôm nay người ta đã gỡ xuống tờ lịch cuối cùng của năm cũ và treo lên tấm lịch mới của một ngày đầu năm. Năm mới đến rồi đấy, Lành ơi! Giá mà Lành bước chậm lại một chút thôi thì đã cùng bạn bè đếm… năm-bốn-ba-hai-một và cùng nhau… bước sang năm mới. Bọn mình sẽ ôm chầm lấy nhau và nói lớn “Happy New Year!”. Vui biết mấy!...
 Ôi, như vậy là năm mới không có Lành rồi. Nhưng cũng không hề chi. Lành có biết vì sao không? Nói nghe nè: thường thì ngày đầu năm là ngày người ta nghĩ đến những người gần gũi nhất, thương yêu nhất và muốn làm điều gì đẹp lòng người ấy, có phải như thế không? Và, những bạn bè của Lành hôm nay, đã không ai hẹn ai, đã từ khắp nơi khắp chốn đồng lòng chọn cách đón mừng năm mới là tìm đến với Lành trong ngày đầu năm, như muốn nói với Lành rằng “Lành chưa bao giờ rời xa bạn bè cả”. Trước sao sau vậy, bọn mình vẫn cứ hăm hở tìm dịp nào để đến được với nhau, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu. Có phải như thế không? Có phải Lành vẫn muốn như thế không? Như vậy thì năm mới, năm cũ gì cũng đâu có khác nhau bao nhiêu khi mà tình cảm bạn bè của bọn mình lúc nào cũng vẫn cứ mới, vẫn không cũ đi chút nào, phải không Lành?  
Dù sao thì bọn mình vẫn cứ gửi cho nhau những lời Chúc Lành đầu năm chứ?  “Hãy vui lên, vui lên Lành nhé! Tụi này cầu chúc và tin rằng Lành sẽ tìm được nguồn vui ở nơi chốn nào đó, nơi mà người ta vẫn gọi là miền ‘vĩnh phúc’, ‘vĩnh hằng’ gì gì đó không biết nữa. Chỉ biết chắc một điều là tình bạn của bọn mình thì ‘vĩnh cửu’.”
Chúng ta sẽ còn gặp nhau, sẽ còn chuyện trò nữa mà, phải không?
1/1/2015
Lê Hữu

KHÔNG TIỄN

Lúc người tới ta chẳng đón đợi
Khi người đi ta chẳng tiễn đưa
Thôi một kiếp đời
Trăm vạn phiến sầu đeo đẳng
Tới.... đi... về độc hành...
Ta không đưa, đón 
Sóng động lòng dầy mưa dông...
Không tiễn...
Chúc vui...
Buồn...!

Chinh Nguyên
San José, CA
 

 
 
 
LÀNH ƠI ! ĐI MÔ ĐÓ …
tưởng nhớ Võ thị Lành
người bạn học cùng lớp Trường xưa
vậy là đi thiệt rồi phải không Lành
trời cuối năm buồn lạnh lắm Houston
cô bạn học của tôi ơi cô nỡ lòng nào
bỏ lại bạn bè cùng lớp học ngày xưa…

ngày xưa tụi mình bụi nắng bùn mưa
con đường Hùng Vương tới Trường lớp cũ
mùa hoa Phượng tàn, mùa bông Sứ rũ
dẫu mùa nào cũng một thời có nhau
 
tà áo xanh xưa loạn lạc bể dâu
ngõ phố ngày nào dặm đường cách trở
Ban mê Thuột thiệt là Buồn muôn Thuở
Lành đi rồi Buồn muôn Thuở, buồn hơn

nhận được tin thiệt quá sức là buồn
Lành ơi.! Bạn cùng lớp của tôi ơi
dẫu nén lòng không cách chi nén nổi
đang khóc đây nè !. Lành đừng ngó nghen !

nước mắt chan hòa trên những lối quen
Y Jút, Quang Trung, M’ Trang Long, Ngã Sáu…
Lành đã từng qua một thời yêu dấu !
tôi cũng từng qua hồi Phượng đỏ Hạ hồng

giờ thì Lành có đọc thơ tôi không ?
nhớ có lần Lành khen tôi làm thơ mà !  
giờ Lành bỏ bạn bè đi xa quá
tôi làm bài thơ này Lành nhớ đọc nghen !...

San Diego, 28/12/2014
Trần Huy Sao
 
 
 
 
 


tháng 12 28, 2014

Một Cánh Chim Lìa Đàn

Nhắn tin buồn này đến các bạn đồng niên khóa (1960 - 1967 ) Trung học Ban Mê Thuột
Bạn cùng lớp của tụi mình
VÕ THỊ LÀNH
Pháp danh Nguyên Thiện
Sinh năm 1948 tại Sài Gòn, Việt Nam
đã vĩnh viễn ra đi vào đêm 27/12/201 4
 tại Houston, Texas, USA

tháng 12 27, 2014

Ngày Họp Mặt Gì Đây !



 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
ngày họp mặt trường xưa bạn cũ
cứ ngồi đây không đi không đi
ngồi cũng cũ mà đi cũng cũ
cũ mèm rồi đi nữa làm chi

xáp lại nhau thèm nhắc chuyện xưa
quên nhừ cháo nhớ thì ba rọi
mấy mươi năm rồi còn gì nữa
bụi thời gian phủ lấp tơi bời

phủi cách mấy cũng chưa tìm lại
nhướng cách gì cũng ngó không ra
chỉ ngó nhau ăn uống lai rai
nhảy nhót xong mổi người mổi ngả

khoe bạn mới nhiều hơn bạn cũ
kể trường đời hơn là trường xưa
vậy thì có chốn nào tới dự
thấy trường xưa bạn cũ cho bưa !

ta chân quê ăn cục nói hòn
bạn cũ rích trường xưa vẫn nhớ
có đôi lần đi rồi hết trớn
không kịp theo điệu nhảy cuối giờ

thôi thì cứ như lòng thiệt nhớ
cứ mình ên ngồi nhớ trường xưa….

Hiên Trăng 27/12/2014

Nói Chuyện Cuối Năm




















năm ngoái đậm rét hơn năm nay
năm trước nặng mưa hơn năm này
năm vừa qua ta còn trẻ vậy
năm sắp qua lại lạc trẻ rồi!

bốn con mắt nhíu tìm không nổi
bốn mùa mưa nắng thấy không ra
thời gian cứ giả ngơ xa lạ
bỏ ta ngụp lặn giữa dòng đời

có tìm thì thấy đi thì tới
có trẻ thì già cho đặng vui
vui với người hay vui lủi thủi
cũng là vui đâu hẳn là buồn

ta trẻ chớm qua già chưa nhuộm
buồn vui chưa chọn hẳn vui buồn
giữa nỗi muốn ham là ham muốn
ta còn ham muốn chọn ham vui

cứ ham vui cho nhẹ ngậm ngùi
đời sống cũng ham tìm cho biết
lỡ mai lỡ mốt mình khánh kiệt
muốn ham ham muốn cũng bằng không

đất trời giờ đã lạc qua Đông
mai mốt rồi đâu là năm cũ
huống nữa đời như dòng thác lũ
nay dật dờ mai trôi mất tăm….

Hiên Trăng, chiều 27/12/2014

Ngậm Ngùi


                  đêm qua đứng với đông vui
đêm nay đứng lặng ngậm ngùi với đêm

tháng 12 23, 2014

Mùa Đông Đà Lạt

Buổi sáng theo cô Ba đi thăm Mùa Đông Đà Lạt
ghé ăn tô phở tái Ngọc Lan đặc biệt xong về lại San Diego đi Costco mua hàng làm tiệc Giáng Sinh....
Một chuyến viễn hành thần tốc
Một món quà Giáng Sinh quá đặc biệt luôn !!!! 

tháng 12 22, 2014

Bằng Hữu Lao Đao


 

 

 
 
 
 
 
 
 
ông Nguyễn Khuyến nói chi lời đạm bạc
ta ở quê người thừa mứa quá đâm hư
miếng ngọt miếng ngon bày ra đủ thứ
chỉ miếng thảo thơm tìm hoài không ra

bạn tới nhà ông nhiều không ngạ
bạn tới nhà ta rêu cỏ dẳm chưa bầm
ông Nguyễn Bính nói trong thơ rất thấm
cứ mặc kệ thềm rêu xanh xác rêu

ta từ chốn quê nhà sống lêu bêu
tới chốn quê người cày sâu cuốc bẫm
mất một quê hương mất thêm nhiều lắm
nỗi mất đau thương là mất bạn bè

thằng ở lại vét cháy nồi cơm khê
thằng ra đi vói trời mà chìm biển
thằng tới nơi bay cao rồi bay biến
thằng cần cù an phận phủi ngày xưa

ta không tốt cũng không từng xấu
cứ xìu xìu ểnh ểnh vậy thôi
cuộc chạy đường dài đông tây nhức nhối
điểm tới sau cùng tạm coi là thoát nạn

dẫu tâm trạng đang lài rài lạng quạng
phải nhiều năm mới hoàn hồn gượng dậy
tới lúc hồng hào mạnh khỏe như vầy
mới bày đặt ra đủ thứ nhớ hồi xưa

nỗi nhớ đầu tiên khơi nồng bếp lửa
nhớ bạn bè từng đợt ghé qua đời
dẫu một chút ghé rồi đi không đợi
lần ghé nào cũng mặn tình nhau

lần lựa bây giờ ngồi đây ngồi đâu
còn chỗ đơn thân đương trường hiu quạnh
tứ hải giang hồ quẩn đời mỏng nhánh
ly rượu cay cà phê đắng một mình

bạn bè đâu rồi sao cứ mần thinh
nỗi nhớ lâu rồi sao cứ đòi lại nhớ
ta ở đậu giữa muôn trùng cách trở
nhớ quá thành ra ngồi nhớ một mình mình !...

Hiên Trăng 22/12/2014

 

tháng 12 20, 2014

Bài Thơ Cho Út


[Chào Ba!. Con và P. đang ở Sapa. Bây giờ tối rồi, chỉ còn 1 độ thôi, rất lạnh ạ!.
Hôm nay đi “hãi kinh” cả ngày rồi nên tối nay sẽ ngủ sớm ạ. ]



đi đâu cho út cùng đi
đói thì út giận lạnh thì út gây
chẳng thà út ở lại đây
lạnh thì có Mẹ đói thời có Ba
chơ mà đi với người ta
bỏ lạnh bỏ đói út là không ưng !

 
 
Phòng Văn, khuya 18/12/2014