tháng 4 21, 2011

KỂ CHUYỆN NGÀY XƯA


nhớ ngày hạt muối cắn đôi
bát cơm chia nửa, mảnh đời chia đau
giờ đây chia bạc mái đầu
vẫn thương cô Tấm dãi dầu, ngày xưa...

Tặng Em và những người vợ đã từng nuôi
chồng trong những năm dài tù ngục.



...trăng đã lặn, bên hiên sương đọng giọt
anh vẫn ngồi tĩnh lặng nỗi niềm xưa
nhớ quê hương có một thời đau xót
lòng bồi hồi ghi lại chuyện ngày qua....


buổi đói cơm mình chia sớt cùng nhau
em chia khổ – anh chia đời tù ngục
hạt muối cắn đôi nhấp đời mặn nhạt
nuôi chồng con mòn mỏi tuổi xuân thì

buổi ra đi áo cơm em đùm bọc
tiễn chồng xa không có rượu ly bôi
chỉ nước mắt và chuỗi ngày lao khổ
biết ngày nao và, biết đến bao giờ !...

xưa anh đi dọc ngang trời đất rộng
mà nay thì lầm lũi chiếc xe tù
em đứng bên đường vẫy tay chẳng nổi
đời lầm than từ phút đó, em ơi !

em về đi, còn đứng đợi làm chi !
chiều nhạt nắng gợi buồn thân cây cỏ
anh, tên lính nhục đau cùng thế cuộc
nghĩ về em, người vợ lính buồn hiu....

đường anh đi gông cùm và rào kẽm
là lưỡi lê và nòng súng hận thù
nghĩ đời em cũng khác gì thân phận
một cảnh tù trong tù ngục bao la

sao kể hết những tấm lòng người vợ
nuôi chồng con dài năm, tháng đợi chờ
lòng trải rộng cả một trời tình nghĩa
mà thân thì héo hắt nỗi niềm riêng

dù nắng, dù mưa, dù đời cay nghiệt
lặn lội tìm chồng mỗi tháng thăm nuôi
miếng ngọt, miếng ngon dành :”Anh nếm thử
em và con thì đã có phần rồi...”

nuốt nghẹn miếng ăn mà rưng nước mắt
cầm tay em. Gầy guộc đến như vầy !
chỉ đôi mắt là vẫn còn trong sáng
như thuở nào mình đã...phải lòng nhau

lau nước mắt đi em, đừng khóc nữa
tội lòng anh thức trắng mấy đêm dài
đời cay đắng để mình em gánh nặng
cuộc đổi đời, anh hổ thẹn cùng em !

nếu lỡ mai đây anh chẳng trở về
em hãy gắng chia giùm anh đoạn cuối
tình đã trọn, nghĩa đã là sâu nặng
gắng nuôi con và tìm lại tuổi xuân

ai đã từng nuôi chồng đi “cải tạo”
cũng thấu lòng nhau, tình nghĩa mặn nồng
dù thân xác có mỏi mòn trơ trọi
nhưng tấm lòng – vẫn một tấm lòng son

em đã từng nuôi anh dài năm, tháng
Chàng đi đâu Thiếp cũng theo cùng
vẫn giỏ thăm nuôi, vẫn lòng chung thủy
vẫn là em, người vợ lính ngày xưa...


...đã qua rồi, những tháng ngày cay đắng
em vẫn là cô Tấm ngày xưa thôi
dù đất khách quê người, lòng vẫn vậy
vẫn sắt son lòng Mẹ Việt Nam mình...

( Trích thi tập NHÁNH RONG PHIÊU 1999)

ANH ĐI HOÀI CHỈ MỘT CƠN MÊ


những ngày nằm Viện sau khi “cải tạo” trở về


cơn sốt nào vật vã chiều nay
những mạch máu phồng căng
bàn tay em mát lạnh
đường Bệnh viện ngút dài thăm thẳm
anh đi hoài chỉ một cơn mê

trời sáng nay có nhiều mây trắng
một ngày lên. Đàn én liệng lao xao
anh chỉ thấy trong anh bừng lửa nóng
cơn sốt đầu hôm vật vã trở về...

em có đến xin em gượng nhẹ
nâng hồn anh trong nỗi nhớ bềnh bồng
giữa cơn đau lòng chợt có chợt không
rất cần thiết một lời em âu yếm

như chiều nay đợi em hoài chưa đến
mưa lại về trong cõi vắng hồn anh
bao nhớ thương chỉ để âm thầm
cho trời đất thay lời anh nói

bởi tình yêu nói nhiều bất lợi
cứ âm thầm nhớ nhớ, thương thương
có chút gì xao động vấn vương
trong mong đợi có niềm vui bé nhỏ

như cơn sốt chiều nay, nếu có
cũng chỉ là một thoáng hôn mê
bởi có em hôm sớm đi, về
đời cũng thấy nguồn cơn hạnh phúc

đêm Đàlạt có điều chi chưa nói
nên có em, điều nói rõ ràng hơn
bởi tình yêu không thể nào tưởng được
có những ngu ngơ rất đỗi dịu dàng

như ngày xưa phút giây hò hẹn
để đêm nay bỏ Viện theo em
con phố nhỏ, trời mưa đêm, bước vội
anh xanh xao nhưng có được nụ cười

anh xiêu vẹo nhưng vô cùng tươi trẻ
điều rất dễ – có gì đâu em nghỉ
vì tình yêu làm héo nên tươi
làm Đau khổ biến thành Hạnh phúc

giá bây giờ có là cơn sốt
anh xin làm cơn sốt đam mê
đuổi miết theo em giăng bủa đường về
cho cô bé ngày xưa thêm bối rối...

những viên thuốc đủ màu ngọt, đắng
không làm nên cơn sốt bình thường
anh bảng lảng trong ngày đêm Bệnh viện
như bóng mây chiều xuống dật dờ

chỉ biết đợi cơm ngày ba bữa
và dáng em hôm sớm đi, về
cũng muốn hát một bài gì vui vẻ
nhưng lời nào để hát cho xuôi !

em có tới cũng đừng nóng vội
như mây bay chiều tím lưng đồi
anh sẽ đợi ngọt ngào giây phút
như ngày xưa đứng đợi em về
( để biết được lòng mình hôm sớm
và tình yêu cay-mặn-muối-gừng)

dù bây giờ bệnh hoạn vàng da
xanh như lá ốm gầy như trúc
anh cũng vẫn yêu đời yêu cuộc sống
như yêu em – yêu tự bao giờ

vẫn một đời sống lại từ Thơ
kể dài, ngắn chuyện tình hai đứa
bởi tình yêu thiếu gì chuyện kể
chuyện gió mưa và chuyện đất trời...

chuyện những ngày nằm Viện cô đơn
những viên thuốc đủ màu ngọt, đắng
và cơn sốt vô chừng, vật vã
mỗi ngày qua. Ngày nắng, ngày mưa

đường em về đủ ướt hay chưa
khu xóm nhỏ mù mây bảng lảng
anh cứ dặn lòng mình bình thản
nhưng nhớ thương sao cứ dạt dào !

bởi vì yêu ? Hay bởi vì sao
e cơn bệnh đã làm anh đuối
đâu có lẽ mới vừa gặp đó
mà nhớ thương như tự lâu rồi !

cơn sốt nào vật vã chiều nay
những mạch máu phồng căng
bàn tay em mát lạnh
đường Bệnh viện ngút dài thăm thẳm
anh đi hoài chỉ một cơn mê...

Bệnh viện Đàlạt
1981

THƠ TÙ GỞI NGƯỜI-CHỊ-NUÔI


gởi Em, người-chị-nuôi


ngồi bó gối trong tù
ngâm mấy vần cổ thi
giọng thiếu đường, thiếu muối
nghe thầm thì, thầm thì

một thời trai ngang dọc
naY cá chậu chim lồng
gông cùm kêu loọc coọc
như nhạc rót vào lòng

tử sinh nào có sợ
chỉ sợ mình hao mòn
ngẫm mấy vần thơ cổ
mà ngậm ngùi nước non

em đứng bên rào kẽm
nhìn anh, lệ xót xa
tay dắt con thơ dại
tay xách giỏ thăm nuôi !

muốn gầm lên một tiếng
cho bứt phá xích xiềng
mà lưỡi lê nòng súng
ghìm lại nỗi hờn căm !

gặp nhau đôi ba phút
chưa kịp nói yêu em
chưa kịp hôn con dai
đã vào phòng cách ly

giữa ráng chiều tím thẫm
đôi ta cách biệt nhau
đường em về, hiu quạnh
đường anh đi, mịt mùng

anh xin cảm ơn em
cả một đời chưa đủ
em vì anh mòn mỏi
mất mát tuổi xuân thì

tình yêu em cao cả
hơn cả xác thân mình
anh bỗng thành bé nhỏ
trong bao la tình em...

viết lại từ Cali
1995

ĐÊM TRĂNG ĐỌC THƠ CHO VỢ NGHE NHỮNG NGÀY QUÊ KHỔ


Tặng em, Người Chị Nuôi năm nào
Tặng những người Mẹ, người vợ đã có một thời nuôi
chồng, con đi “cải tạo”.



em ơi ! Em lắng nghe
anh đọc Thơ quê khổ
sương đọng giọt bên thềm
trăng treo vầng châu ngọc

buổi đổi đời năm ấy
biệt ly dài biệt ly
người bỏ người là vậy
nước mất, nhà còn chi !

xác người trôi trên Biển
lòng vẫn hướng quê nhà
có ai người đưa tiễn
một kiếp đời lầm than

xác người phơi núi thẳm
đường qua truông, xuống ghềnh
núi non như thầm lặng
chia nỗi sầu mông mênh

xác người bên rào kẽm
vùi dập đất quê hương
mắt mở trừng không khép
làm sao khép bây giờ !

miếng cơm không đủ no
áo vá chằm vá đụp
em thơ trơ mắt ngó
Mẹ thắt ruột từng cơn

một đời còn lận đận
mất cả tuổi xuân thì
nuôi chồng đi “ cải tạo “
năm, tháng dài biệt ly

miếng cơm chan mồ hôi
đất cày lên sỏi đá
thân trơ gầy ốm đói
còng lưng thay trâu cày...

con mất Cha, thiếu Mẹ
vợ mất chồng tuổi xuân
tình anh em ly tán
vất vưởng đời lang thang

Tổ tiên đau lòng đời
hương tàn nhang khói lạnh
cháu con giờ đâu hỡi !
bỏ quê hương sao đành...

chưa đọc hết trang Thơ
em đã rưng mắt lệ
bên thềm, sương đọng giọt
như khóc đời xa quê !

anh cũng xót xa đau
đời tha phương mất nước
có chăng còn giữ lại
chút ấm lòng đồng hương

trăng khuyết trăng lại tròn
hoa tàn, hoa lại nở...

để nhớ những ngày lao tù 1975
viết lại từ California 1996

EM ƠI ! ANH VIẾT LỜI SÔNG NÚI


Con suối nhỏ xa nguồn ra sông. Sông nhập nhánh bỏ nguồn ra Biển. Biển cuồng nộ nuôi ngàn con sóng. Vồ vập người trong cuộc đảo điên.

Đời làm cuộc chia ly sầu thảm. Lớn lao thêm những khổ những buồn. Ai cắt ruột mà đau, đau thắt. Nghiệt oan chi mà nặng vậy ! Trời !.

Đi mỗi bước nặng lòng mỗi bước. Quê hương ơi, ở cuối trời xa. Có cái nắng rất là óng mượt. Có cái mưa rất đỗi thiết tha !

Có hương trầm ấm lòng Tổ-tiên. Mái Đình cong dựa bóng Đa già. Phong rêu phủ đền-đài-lăng-miếu. Lớp phế hưng tràn cuộc bể dâu.

Em ơi, anh viết lời sông núi. Sông cạn nguồn khô núi lở bồi. Nước non ngàn dặm đời oan nghiệt. Quê hương xa ngái cố hương ơi !

Đồng ruộng cằn khô bông lúa đỏ. Lũy tre xanh vàng buổi binh đao. Kẻ đi, người ở trơ mắt ngó. Lòng quặn đau theo vận nước đau !

Con chim vỗ cánh trời xa lạ. Nhánh rong phiêu nhớ đám lục bình. Núi nhớ sông nặng lòng thương hải. Người nhớ người buồn cảnh biệt ly.

Những biệt ly dài những biệt ly. Con mắt đỏ bao lần đưa tiễn. Buổi nhiễu nhương làm nên nghịch lý. Người đuổi người theo vận truân chuyên.

Có buồn nào hơn nữa không em ? Em cứ kể và, tôi cứ viết. Vắt cho Đời những dòng khô kiệt. Để mai sau sống gởi, thác về...

hiên sau mùa hạ
04/1998

tháng 4 20, 2011

THÁNG TƯ NHỚ LẠI...


"NGƯỜI CHỊ NUÔI" NĂM NÀO...


tháng giêng nắng ngọt
tháng hai xanh
tháng ba thương nhớ

ba bài thơ viết trong tù “cải tạo” được lén lút chuyền ra qua những lần thăm nuôi vội vã. ‘Người Chị Nuôi” ngày đó đã trao cho những người Mẹ, người vợ, người con có cùng chung cảnh ngộ đọc và chia sớt cùng nhau nỗi buồn năm, tháng đợi chờ khi người thân cứ lần lượt hết trại giam này qua trại giam khác và, không biết đến bao giờ mới có ngày đoàn tụ...
Năm, tháng đã qua rồi. Giờ đây, có thể, với Em, với cả những người Mẹ, người vợ, người con năm xưa cũng có nhiều quên nhớ, bồi hồi xúc động hay có khi đã dửng dưng như một chuyện đời đã lắng sâu...
Nhưng với tôi, tôi chẳng thể nào quên được !
Làm sao mà có thể quên cho được những tâm trạng u sầu, niềm khao khát Tự do, nỗi cay cực nhục đau suốt năm, tháng dài giam hãm. Tuổi Trẻ đã mất đi cùng với một Quê Hương. Tình Yêu cũng mất đi những tháng ngày đang vào độ nồng say mật ngọt. Tất cả, như một dấu ấn không hề phai trong suốt cuộc đời, đeo đẳng như nỗi oan khiên nghiệt ngã mà mỗi lần nhắc lại hay nghĩ đến cứ còn tưởng đâu đây những kỷ niệm đau thương có, hào khí có, và nhất là những khuôn mặt bạn bè cùng chung cảnh ngộ mà giờ đây kẻ mất người còn, kẻ đi xa người ở lại.
Nói chung, là vẫn cứ còn chia ly...
Hôm nay, trong vùng đất Tự Do, trong chan hòa tình người tạm là yên ấm ghi lại để nhớ về một cảnh đời u tối dù biết rằng đã qua đi, nhưng thật sự vẫn còn đó,trong cuộc sống trong ước mơ trong tâm hồn và trong những sinh hoạt hằng ngày.
Điều đáng trân trọng là trong tôi, hình ảnh ‘Người Chị Nuôi” năm nào như một ân tình sâu nặng gắn liền cuộc-sống-tôi và trong-thơ-tôi.

ba bài thơ này viết vào đầu năm 1977
thương tặng Em “Người Chị Nuôi” năm
nào đã một thời tất tả ngược xuôi nuôi
tôi dài năm, tháng.

THÁNG GIÊNG NẮNG NGỌT


chúng mình gặp lại nhau
sáng nay trời nắng đẹp
trời qua Xuân em mang nhiều quà Tết
cầm miếng bánh sao lòng anh nghèn nghẹn
thương mỗi đứa con nhớ mỗi mắt nhìn
ngơ ngác. Bơ vơ. Nhìn Ba thầm lặng...

có phải không em
mỗi lần gặp mặt
có cả niềm vui trộn lẫn nỗi buồn
và mải nhìn nhau chia cả nhớ thương
như thuở mới biết yêu ngày trước !

mỗi tháng “ Chị Nuôi “ thăm viếng một lần
là mỗi lần anh nghe lòng bỗng lạ
nghe tim mình nhói nhức băn khoăn

như con chúng mình đầu tiên tập viết
buổi đầu đời anh viết lại tương lai
tháng Sáu, anh vào đây “học tập”
hết mùa Thu sang tới mùa Đông
có thể phải qua Xuân
hay dài hơn thế nữa...
và vì thế, em ơi !
làm sao anh dám hứa
đến một ngày đoàn tụ tương lai
đường vẫn còn dài, đường xa phía trước
những tháng, năm thương nhớ đợi chờ
ai biết được trong trái tim, nhịp thở
của đời anh trăn trở nỗi ưu phiền
cả một năm dài anh vẫn làm Thơ
thơ gởi nhớ đem thương về Xóm nhỏ...
( mơ một vùng trời vui khổ có nhau
chia nửa bát cơm dành trọn ân tình
lau nước mắt mà cười đau hiện tại )

em hỏi thăm anh sức khỏe. Tinh thần
và ngày tháng nơi này có gì đổi khác
con chim buồn suốt ngày biếng hót
con cá buồn đâu muốn lội tung tăng
thuở dân gian còn yêu Hội Trăng Rằm
anh vẫn nhớ đôi câu hò ví dặm :
“ Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội
Người xa người thì tội lắm người ơi ! “

là người thơ, tâm hồn có khác
yêu từng điệu ca dao
thương từng chùm lục bát
nhớ từng vuông kỷ niệm thuở yêu nhau

một thoáng nhìn sâu
đã ghi nhanh độ nhớ
và bên em dù phút giây ngắn ngủi
anh vẫn muốn ngâm Thơ
giọng Huế, quê mình :
“ cả những khi vui những lúc buồn
cũng đều nghĩ nhớ đến anh nghe...”


ơi, sáng nay sao mà yêu đến thế
bởi có em tôi đời hóa tuyệt vời
tay nắm không rời
mắt nhìn không chớp
anh hôn em, nụ hôn trong sáng
tặng tháng ngày cực khổ có nhau
tặng tuổi đời em
lớn dần thêm một tuổi
một tuổi cho chồng
một tuổi cho con
một tuổi trưởng thành từ trong đau khổ...

miếng ngọt miếng ngon nhớ người vợ trẻ
chắt chiu dành dụm gởi cho chồng
“ thấy anh ăn, em mừng vui biết mấy !”
lời ân tình anh nuốt lặng, em ơi !

phút giây này cho lòng anh được nhớ
cho đêm ngày anh mãi làm Thơ
thơ gởi nhớ đem thương về Xóm nhỏ
yêu một vùng trời, nơi đó, có em tôi

Nắng Ngọt Tháng Giêng
nhớ thương ngày Tết
(đêm Giao-thừa nghe pháo nổ râm ran
giữa phút giây giao mùa, năm ấy
mình chúc nhau bằng một nụ hôn nồng
kỷ niệm nhỏ, đến giờ, anh vẫn nhớ )

ngọt mát như đường mặn mà như muối
cay như gừng, đắng giọng khổ qua
uống nước quê hương nhớ lời thơ lục bát
một thuở nào
em thường đọc anh nghe :
“ Hai tay nâng dĩa muối gừng
Gừng cay muối mặn xin đừng phụ nhau...”


gợi nhắc lòng đau
thương từng kỷ niệm
buổi đầu đời hay cuối cuộc tình sâu
vẫn có em tôi – trọn đời chung thủy

miếng bánh anh ăn lời Thơ anh viết
giọng Huế, quê mình, trong điệu ngâm riêng
cũng chưa đủ nói lên tình tha thiết
và nỗi hoài mong từ một ngày về...

nước mắt nào cay – lòng nào quặn thắt
( nước mắt em tôi lòng dạ em tôi )
khi em hỏi là lòng anh đau nhói
nén tiếng thở dài
nuốt nghẹn miếng ăn
như thuở mới yêu nhau
anh vụng về không dấu điều bối rối
vì em ơi, giữa buồn vui lẫn lộn
buồn sâu xa là chưa biết được ngày về !

từ buổi ra đi
cơn mưa buồn lây lất
nước chảy đôi bờ, đường đến lớp mình em
Trăng tỏ, Trăng mờ
mấy mùa Trăng đấy nhỉ
mấy mùa Trăng! Ôi, mấy nỗi buồn trông...

miếng ngọt miếng ngon nhớ người vợ trẻ
thương em cay đắng mọi điều
mỗi tháng thăm chồng đường xa xách nặng
khi gặp chồng cơn mệt hóa cơn vui
nhưng anh biết, sau mỗi lần gặp mặt
em lại buồn hơn
trên suốt đoạn đường về !
và đêm ấy làm sao em không khóc
nước mắt cô đơn, buồn tủi, dỗi hờn
vì thực tế em vẫn còn quá trẻ
vẫn thích dỗi hờn nũng nịu với riêng anh
( vẫn thích cùng anh chia ngọt xẻ bùi
trong cuộc sống có vô vàn nỗi khó )
gánh nặng hai vai, buồn lo một dạ
cuộc sống bốn bề gây khó cho em
bởi anh biết gian nan từ dạo ấy
từ dạo anh đi “cải tạo” đến giờ !

nhìn thấy hai con đùa vui nhí nhảnh
đứa ôm chân, đứa đòi hôn tíu tít
anh lại ước thời gian dài thêm mãi
để nhìn con, bồng ẵm nhiều hơn
để thấy con, khi vắng anh từ ấy
vẫn mạnh, ngoan và thương nhớ Ba luôn
và để hiểu, vì yêu anh, em đã
chăm chút cho con đầy giấc ngủ giờ ăn...

mỗi lần gặp là mỗi lần đẹp ý
khi nghe em...”báo cáo” mọi điều
“ nhà vẫn bình an và con, như anh thấy
còn riêng em...chắc là anh đã hiểu !...”

trong phút giây yên lặng nhìn nhau
anh đã hiểu. Tình yêu em cao cả !

người vợ trẻ của tôi ơi !
em đừng buồn nữa nhé
lần chia tay này rồi sẽ gặp lần sau
đường trắc trở đâu cứ hoài trắc trở
rồi cũng đến ngày ta lại có bên nhau
em phải thật nhìn sâu
mới tìm ra ý nghĩa...

Thơ viết ngàn câu không bằng câu nói gọn
“ Anh sẽ về, chia đói khổ cùng em...”

bước qua năm thứ hai
Tháng Giêng 1977
đợt thăm nuôi cuối năm

THÁNG HAI XANH


giữa mùa Xuân này khi anh vắng mặt
cây Vạn thọ trước nhà
không nở nụ vàng tươi
và em tôi biếng nói biếng cười
khi thiên hạ vui Xuân
có riêng em thầm lặng
hãy mặc cho con bộ áo quần mới nhất
hãy cho con những thức ăn ngon
vì em biết không
khi con vui ngày Tết
lòng Mẹ, Cha cũng thấy được cơn vui...

anh đâu phải người thơ
để ca ngợi mùa Xuân tươi thắm
anh chỉ là một con người
thật bình thường – đang khao khát Tự Do
Sống
từ những giấc mơ đoàn tụ...

“...như chiếc áo màu xanh em mặc
như nắng vàng đẹp phố em qua
như má phấn môi son
như làn tóc xỏa
và nụ hôn mừng tuổi đầu năm

giữa phố vui có tiếng em cười
giữa màu sắc có màu xanh em mát
giữa thiên hạ dập dìu tấp nập
có hai đứa mình như cặp chim son

dù mùa Xuân về không chỉ riêng ai
nhưng chắc hẳn có phần cho hai đứa
phần đẹp nhất là phút giây hò hẹn
bẽn lẻn, thẹn thùng giữa phố đông vui

chiếc áo xanh, quai dép trắng
và nụ cười tặng cả thế gian...”


anh đã sống từ những ngày tháng nhớ
giấc mơ xưa – người vợ trẻ – tình anh
ơi thương quá những mùa Xuân thuở ấy
những mùa Xuân mật ngọt trong đời...

em lại vào thăm anh
mang chiếc áo xanh gởi niềm hy vọng
giữa đôi mắt long lanh
anh thấy được cả một trời thương nhớ

cơn gió nào se lạnh
lần gặp nào đem nhớ đem thương
câu chuyện kể em nghe đầy kỷ niệm
của hai chúng mình từ tháng, năm xưa...

cầm lấy tay em
buồn sao lại đến
thương em vất vả tháng ngày
những vết nứt như trăm đường dao cứa
như trăm lời thương nhớ gởi em tôi !

em nghĩ gì đó em
khi chúng mình gặp mặt
sao em mải nhìn anh
rồi lại thẹn thùng khi anh bắt gặp ?

áo em trắng cho lòng anh mát
môi em hồng cho đẹp nụ cười xinh
giữa sớm mơi trong
cơn gió chướng lại về
em âu yếm nhìn anh cười bẽn lẽn

trời tháng Hai xanh – xanh màu hy vọng
ước mơ em thật bé nhỏ tội tình
trong câu chuyện, em mong ngày đoàn tụ
anh thương em rồi lại thương anh
thương hai đứa mình chung niềm đau khổ

hai năm dài cách trở
đường em đi mỗi tháng thăm anh
cây trổ lá xanh lá vàng mấy độ
nước mắt giọt dài giọt vắn từng cơn
lời nhớ lời thương hẹn lòng chung thủy
yêu nhau năm, tháng đợi chờ

nhớ bát canh rau lời ru trưa nắng
nhớ tiếng cười rộn rã ngày mưa
nhớ những đêm trăng Xóm nhỏ âm thầm
xao xác buồn xa tiếng gà giục sáng

vị ngọt là đường vị cay là ớt
vị ân tình là năm, tháng có nhau
khi ốm đau khi buồn,vui, hờn, giận
có em – hôm sớm ân cần

người vợ trẻ của tôi ơi !
thương chi mà thương lạ
như con nước đổ dồn ra biển cả
tình nghĩa vợ chồng mặn, ngọt sắt son
ta tuy xa lại cứ tưởng như gần
bởi anh biết, tình yêu là lẽ sống

trời sáng nay gió về lồng lộng
thăm chồng vào đợt cuối năm
mứt ngọt, trà thơm sao lòng vẫn đắng
vui sao cho trọn nụ cười !

cay xé lòng anh – buồn khổ lòng anh
như thân lúa còn trơ gầy gốc rạ
phút chia tay đâu nói được gì hơn
trời đã qua Xuân én bầy về gọi nắng
anh đứng bên này gọi tiếng “ Em ơi !”

khuất một đường quanh
em về thôi, em nhé
trời vẫn gió, gió lên từ hướng núi
giữa nắng chiều anh đứng lặng trông theo....

“..khi em về nhớ thưa với Mạ
xa gia đình anh lại có anh em
từ đọt rau xanh, củ khoai, củ sắn
chia nhau cay đắng ngọt bùi
nước mắt Mạ giọt dài giọt vắn
bởi thương anh đi đã nhiều năm
áo anh rách theo từng năm, tháng
nhưng tình anh lành lặn vuông tròn
(những người bạn anh thương
nương nhau từ cuộc sống
và dìu anh đi trọn quãng đường dài )

khi em về nhớ thưa với Mạ
lần gặp nào cũng thấy anh vui
vẫn nụ cười xưa
vẫn tình thân ái
nhớ Mạ, nhớ Em, nhớ cả gia đình...”


đêm nay lạnh gió về thăm thẳm
đón Giao-thừa sao chỉ có mình anh
không tiếng nói giọng cười
không dáng em quen thuộc
chỉ có đêm đen gió lộng trên đồi
và giây phút chờ mong Xuân Mới

tiếng pháo mừng Xuân
Giao-thừa đã tới
lòng rộn ràng thương nhớ đến em tôi
khói thuốc bay cao
nỗi buồn vời vợi
Thơ không gọi mùa Xuân tươi thắm
nhưng nhớ về người vợ trẻ anh thương...
áo mới mừng Xuân
áo màu xanh hy vọng
anh đi giữa bạn bè sáng sớm đầu năm
những cuộc vui mệt vùi trong giây lát
nhưng nỗi buồn thầm lặng khó nguôi khuây
cũng bánh Chưng xanh
cũng cành Mai thắm
mứt ngọt, trà ngon
tiếng nói giọng cười
nhưng ai biết giữa tiếng cười vui đó
giấu kín trong lòng muôn nỗi tái tê !

bông Thọ đỏ đôi mắt đen
anh nhớ em đôi mắt dịu hiền
lần gặp cuối năm
chuyện trò giây phút ngắn
tình vẫn đẹp như lời Thơ anh viết
nỗi nhớ vẫn đầy – theo gió
gởi về em

giữa mùa Xuân này khi anh vắng mặt
Mạ cũng buồn em cũng buồn theo
miếng bánh thơm ngon
ngậm ngùi trong miệng
nuốt lặng nửa chừng
khi nghĩ nhớ đến anh
đôi mắt long lanh
giấu nhanh dòng lệ khổ
chia nỗi buồn này cho Mạ, cho con...

lau nước mắt đi em
nén buồn thương cay đắng
Đời có gì đâu !
Đời vẫn đẹp, em ơi !
bởi cay đắng sẽ làm nên mặn ngọt
cho cuộc tình thêm nghĩa sắt son

Thơ viết tháng Hai gởi niềm hy vọng
tháng ngày xa rồi cũng hóa gần
như Xuân đến Xuân đi
như hoa tàn hoa nở
dạo ấy anh đi nay lại trở về
Đời lại đẹp từ mọi niềm mơ ước...

Tháng Hai
1977

THÁNG BA THƯƠNG NHỚ


vấn điếu thuốc no tròn
sáng hồng lên đốm lửa
thuốc ngon này em gởi
lửa hồng này em cho

anh chỉ có lời Thơ
nhớ thương về “ Người Chị Nuôi “ yêu dấu
sáng nay thấy được mặt trời
vấn tròn điếu thuốc nhớ người-chị-nuôi
trời vẫn đẹp cho chim ca hót
em vẫn đều mỗi tháng đến thăm nuôi
cho anh nhớ anh thương
Thơ càng thêm cay đắng !
trời tháng Ba gió về trong nắng
luống cải lên ngồng nở nụ vàng tươi
có điều chi rung động lòng nhau
trong se lạnh cũng ấm tình chồng vợ

đường anh đi đầy xác lá ngo khô
anh cứ ngỡ lá me vàng ngập lối
anh cứ ngỡ – như ngày xưa yêu dấu
như ngày xưa...Thương nhớ tự bao giờ !

giữa rào kẽm hồn anh tươi nở
Thơ anh làm từ nỗi nhớ niềm thương
trái tim anh vẫn đều nhịp thở
yêu Tự Do và rung động Tình Người
dù xác thân anh hằn sâu cay nhục
nhưng lòng anh hoa nở, nắng hồng lên
dù cuộc sống có vô vàn nỗi khổ
Thơ, vẫn xanh tươi ấm đẹp cuộc đời...

anh nhớ em “ Người Chị Nuôi “ yêu dấu
nhớ nụ cười cay đắng tháng, năm
áo em rách vá từng đường chỉ khéo
mái tóc còn xanh đã chớm khổ với đời
gói thuốc ngon miếng quà dành dụm
biết làm sao mà nói được bây giờ !
hút điếu thuốc lại nhớ người vợ trẻ
ăn miếng ngon không đành dạ, em ơi !
phải có bên em chia ngọt xẻ bùi
trăm cay đắng cũng vui cùng năm, tháng

anh đâu ước mơ cao
chỉ mơ ngày đoàn tụ
đời sẽ đẹp, có gì đâu em nhỉ
miễn tháng ngày cực khổ có nhau
hoa có nắng hoa thêm màu rực rỡ
em có anh – tươi mát cuộc đời
dù miếng cơm rau
dù lưng bát nước
đời vẫn xanh
đời đẹp biết bao nhiêu !

“...chim Quyên ăn trái nhãn lồng
thia lia quen chậu vợ chồng quen hơi “

tháng Ba thương nhớ em tôi
câu thơ lục bát ướm lời thiết tha
nắng tháng Ba về tươi cây mát lá
thơ tháng Ba thương nhớ gởi về em
dù tháng, năm xa nhưng vẫn hóa gần
Thơ anh viết như lời anh nói
như lời anh, hôm sớm bên em...

vấn điếu thuốc no tròn
khói buồn cay đôi mắt
thuốc ngon này em gởi
nỗi buồn này em chia
anh chỉ biết làm Thơ
kể chuyện tháng, năm chúng mình xa vắng
chuyện ngắn
chuyện dài
chuyện nhiều cay đắng
có vị nồng say cho thương nhớ mặn mà

trời nắng tháng Ba sao mà thương nhớ quá
em tôi ơi ! Em đang nghĩ điều gì ?
có phải tháng, năm dài
nối hoài hoài nỗi nhớ
có phải từ thương nhớ
em yêu mến Thơ anh
có phải vì yêu nhau
anh làm thơ tình tự
( em biết không ? Những khi buồn đau nhất
anh vẫn ngâm Thơ – giọng Huế quê mình
rồi sau đó lại thương đời vô kể !)

đời vẫn đẹp, anh nhủ thầm như thế
vì có em ngày tháng đợi chờ
Thơ cay đắng nhưng sao lòng vẫn ấm
trái tim nồng run nhịp thở thân thương
em còn nhớ khi qua mùa nắng
là đến tháng mưa nước đổ côi ngàn
con cá buồn nước bùn cay đỏ mắt
đời chúng mình vui khi ngày tháng có nhau
luống cải sẽ lên xanh
em lại trọn nụ cười
ngày tháng quê nhà vui với đàn con nhỏ
bếp hồng em lửa đỏ
Thơ anh viết đầy trang
bát nước chè xanh ấm dạ đã đành
lại có tiếng cười rộn ràng ngôi nhà nhỏ
ấm sao từng hơi thở
lại đẹp vô cùng từ những ước mơ
anh lại làm Thơ
ngâm rất khẻ cho em đầy giấc ngủ :
“...phá rừng sâu làm rẫy
phá rừng sâu dựng nhà
nhà ba gian vách nứa
rẫy hai mùa bội thu

em thương anh vất vã
da đen giòn, đen mun
anh thương em vất vã
nắng cháy tóc xém da

sáng, lưng nồi khoai chín
trưa, đầy bát cơm vừng
chiều, mặt trời trốn núi
hai ta về nhà chung

vui với đàn con nhỏ
vui với tháng ngày riêng
cuộc đời đâu phải khổ
khi ta có tình yêu

đôi bàn tay chai cứng
vuốt tóc em cháy đỏ
đôi môi khô vì nắng
nhưng nói dịu lời Thơ

dù ăn khoai ăn sắn
dù uống nước lá rừng
dù qua cay vượt đắng
cũng yêu đời thủy chung...”


đẹp quá phải không em ?
những ước mơ bình dị
dù lắm gian nan nhưng có gì đâu nhỉ
đời có nhau và, mãi mãi bên nhau

nếu anh về vườn cải sẽ xanh
nhà không vắng tiếng cười vui rộn rã
Mạ sẽ thôi buồn
những đêm dài đốt thuốc
em vội vàng hơn trên đoạn đường về
nồi cơm cạn trên bếp hồng ấm áp
giữa nắng chiều ta biết được ngày qua

sân trước vườn sau sẽ xanh màu cây lá
như nụ cười em tươi mát cuộc tình
con suối nhỏ cũng trở thành sông lớn
Xóm quê ơi ! Ta mơ ước ngày về...

sao bỗng lạ, chiều nay, trời không nắng
cuối tháng Ba rồi, trời chuyển cơn mưa
mưa ướt đất cho lòng thêm nhung nhớ
kỷ niệm xưa về gợi nhắc xôn xao...

“...anh thấy chiếc dù xanh
giữa màn mưa trắng xóa
đường Hai Thương buổi chiều vắng lạnh
hơi ấm nào sưởi ấm lòng nhau
vòng bánh xe nào nghịch đùa tóe nước
tiếng cười nào cao vút dưới màn mưa
( tiếng cười ai đó em
sao hồn nhiên đến vậy ? )
có ngày mưa nào thành phố vắng ta
ríu rít như chim đường về Xóm nhỏ
mưa nặng hạt hay mưa bay gợi nhớ
thương bàn tay ấm cả cuộc tình

cây lá lại thêm xanh
khi mùa mưa tới
hỏi lòng em có được vui không
giữa tiếng mưa rơi
dập dìu bong bóng nổi

ôi yêu quá những ngày mưa Xóm nhỏ
những ngày mưa khơi bếp than hồng
câu chuyện rì rầm bên nồi khoai chín
chuyện có gì đâu ! Sao ríu rít như chim ?...”


ngày tháng đã qua đi
nhưng làm sao quên được
như chiều nay cũng một cơn mưa
không có em, nhìn mưa, buồn biết mấy !

vấn điếu thuốc no tròn
ấm lòng cơn mưa lạnh
hạt mưa buồn tí tách
rơi ngoài trời, trong anh
giữa âm thầm se lạnh vây quanh
có chút bâng khuâng nối từ nỗi nhớ

đường sẽ đi qua, gần xa ai biết
nhưng có bao giờ ngăn cách được đâu em
mỗi tháng gặp nhau
phút giây rồi xa vội
để lại cho nhau lẫn lộn vui buồn

anh vẫn nhớ “Người Chị Nuôi “ rất trẻ
nhớ món quà, gói thuốc chắt chiu
ngày tháng qua mau
lần sau gặp lại
phút giây nào vui trọn nụ cười

để khi về trời đổ cơn mưa
cây lá long lanh
chia nỗi buồn thầm lặng
Xóm nhỏ đìu hiu khi vắng một người...

Thơ anh viết không nói lời châu ngọc
chỉ nói lời chân thật gởi về em
như bát cơm rau – như đời sống thực
như tình yêu – lòng thương nhớ về nhau

em sẽ đọc Thơ anh
khi mùa mưa tới
nghĩ về anh – âu yếm biết dường nào
dù cách núi ngăn sông
đường xa, xa tắp
vẫn ân tình son sắt, Chị Nuôi ơi !

anh tiễn tháng Ba đi
giữa cơn mưa nhung nhớ
đỉnh núi mù mây lòng dạ cũng u sầu
biết cô đơn là lòng em đau điếng
tới mùa mưa, em sợ, phải không em ?

bởi vắng anh rồi
mưa nối dài nỗi nhớ
mưa ngoài trời nhưng ướt lạnh lòng em
ngày một ngày hai em lại vào thăm
chia nỗi nhớ cho người em yêu dấu...

em sẽ kể những buồn vui quặn thắt
những đêm dài trằn trọc nghe mưa
những buổi cô đơn trên lối đi về
mong nhớ lắm một vòng ôm ấm áp

“...như chiều nay cũng một cơn mưa
không có em, nhìn mưa, buồn biết mấy !”


em yêu dấu !
em sẽ đọc Thơ anh
khi mùa mưa tới
buồn với anh – vui cũng với anh
trăm cay đắng cũng chung lòng gánh chịu
mưa, nắng trong đời
sướng,khổ có nhau...

tháng Ba
1977

tháng 4 19, 2011

DẶM ĐƯỜNG SON PHẤN



em bây giờ son phấn đã bỏ quên
cứ mặc đời cho vết nhăn trườn dốc
ta cũng bỏ buông một thời ngang dọc
góc chiều đời ngồi ngó dáng mây bay

hai đứa giờ ở cuối góc trời Tây
đi muốn rã rời nên giăng lều trại
em ngó lại mỏi mòn thời con gái
ta trật ngó lui mất lửa đời trai

núi sông giờ cũng dặm đường quan ải
quê nhà đâu ta níu vói quê người
mỗi chiều ngồi nhớ khô rang rũ rượi
cách núi rồi cách sông biển trùng khơi !

em trả nguồn sông ra biển chơi vơi
phấn son đã không theo thời con gái
từ buổi xa quê dặm đường xa ngái
ta cũng xót lòng giạt áo tiểu thơ

nay hai đứa cùng phương trời cơ nhở
cứ tìm nhau hoài một thuở tình nhau
em son phấn đâu rồi em yêu dấu
lạc tận quê người phấn nhạt son phai!!…

04/2011

BUỔI ĐÔNG VUI


gởi Tâm Vô Lệ

Buổi đông vui từ những tháng, năm nhớ lại đã lâu lắm rồi !
Khởi Vui từ căn phòng nhỏ của Vi Vi& Diễm Châu rồi tới ngôi nhà của anh, cũng cùng chung, trên đường Gold Coast ( San Diego).
Đông vui nhứt là một buổi chiều ở nhà em (Escondido). Đông vui vì có nhiều hội viên Thư Viện Việt Nam ( thuở ban đầu).
Không khí Nhạc và Thơ tràn ngập…
Điều duy nhất giữ lại làm riêng là tiếng đàn em dạo phổ Thơ anh Nhánh Rong PhiêuBông Sứ Trắng.
Anh giữ lại dòng nhạc này và gởi lại em những vần Thơ níu tình qua hai bài Thơ Ngùy Ơi !O Mắt Xứ Huế của em. Anh em mình có qua rồi có lại.
Rồi từ đó chia xa, đi xa….
Có bao giờ nhớ ( lại ) không em !. Buổi chiều ( qua ) ngày xa xưa ấy….

NGÙY ƠI

Ngùy ơi
hơn nửa cuộc đời
sao Ngùy
vẫn cứ chịu lời đắng cay

Bởi duyên
Ngùy thấm cơn say
Yêu thương chỉ dám
lộ vài tiếng than

Buồn chưa !
Ngùy đóng áo quan
chôn tim ứ lệ
hồn tàn cuộc vui

Ngùy đi
lòng chợt ngậm ngùi
Chân hoang
bước vội
tình vùi hư không.

Lá bay
Ngùy thấy nhớ mong
Tình bay
Ngùy trách gió lòng chia hai

Bàn tay nào nắm bàn tay
Ngùy không níu lại
những ngày bên nhau ?

Chắt chiu
đếm
chậm
niềm đau…

TÂM VÔ LỆ
(thi tập TRÁCH MỘT DÒNG SÔNG,2002)


TIM ƠI…
đáp bài thơ Ngùy Ơi của Tâm Vô Lệ

con tim
khô đá như vầy
làm sao Ngùy chịu
đọa đày theo anh

bởi cây
cần có màu xanh
con tim cần chút
long lanh thói thường

lẽ nào
giữa cuộc tình trường
trái tim
khô lệ
vui, buồn
chia ai !

khi vui
cũng khóc đấy mà
huống chi buồn nẫu
tránh sao giọt sầu

trái tim
Ngùy rất hồng trần
tình yêu
Ngùy cũng rất gần Khổ Đau

yêu nhau là xẻ chia nhau
Ngùy chưa níu lại
hồi nào đâu anh !

tim ơi
rớt
giọt
lệ trần….

TRẦN HUY SAO


O MẮT XỨ HUẾ

O mắt xứ Huế tóc xỏa ngang vai
Đứng giữa rừng hoa,tính tình rất lạ
Mạ hứa dẫn anh về thăm Vỹ Dạ
Uống nước cội nguồn, hiểu Huế đục trong

O mắt xứ Huế giấu kín con tim
chứa đủ cơn đau sầu trời nắng Hạ
Đi nửa vòng quanh, yêu người xứ lạ
Mối tình đầu thầm lặng một dòng sông

Anh ngồi rất yên nghe O kể chuyện
nuôi hai chú gà như mẹ nuôi con
Gà chết rồi buồn, buồn, quá lòng son
Để nửa Huế buồn theo O, Huế khóc

Anh mê chuyện O tắm sông hong tóc
Bạn cù O bẻ lén bắp nướng ăn
Vú sữa hái nhiều ăn mắt dính răng
Bắc Đồng Khánh cười nghiêng O hết cách

Anh không biết kẹo mạch nha O hứa
có như mạch nha O đãi bạn O
Dẫu có bề nào O cũng đừng lo
Anh hứa chịu ăn giùm O bánh tráng

Anh mong dạy O mau mà O cứ hỏi
Ơi O tay mềm, dễ yêu, khó biểu
Đầu óc tò mò, gì cũng muốn hiểu
Chuyện lòng anh, O có hiểu hay không ?

TÂM VÔ LỆ
(thi tập TRÁCH MỘT DÒNG SÔNG, 2002)


O HUẾ CHỪ ĐÂY…
đáp bài thơ O MẮT XỨ HUẾ của Tâm Vô Lệ

em hiểu lòng anh hồi mô chớ bộ
đợi hôm ni mới hỏi. Thiệt vô tâm
có biết rứa là làm em bực lắm
té ra anh chưa hiểu Huế ngọn ngành

chưa hiểu hết lòng em o Đồng Khánh
thì làm răng anh đòi Huế thương yêu !
còn dám nói rằng là em khó biểu
khó chi mô?. Răng trách tội rứa nờ !

giận thì giận mà nghĩ rồi không nỡ
tự vì anh khéo nhắc chuyện hồi xưa
chuyện lâu rồi em không còn nhớ nữa
mà răng anh nhớ rứa?. Giỏi chưa tề !

trái bắp nướng đã lạc đời dâu bể
tóc thề xưa đã ngắn bớt rất nhiều
miếng kẹo mạch nha ngọt lạt trăm chiều
e bánh tráng cũng giòn khô dễ bể

em biết là anh nặng tình với Huế
giú lâu ghê chừ mới thốt ra lời
o mắt Huế ngó anh, anh cũng rõ
ướm lòng em anh hỏi lại mần chi ?!!!

TRẦN HUY SAO

Vậy mà đã mỏn mười năm từ buổi chiều hôm đó…

Hiên Trăng Gold Coast
San Diego tháng 02/2011