tháng 1 22, 2009


Câu chuyện anh kể quá bất ngờ và hi hữu. Tự nhiên tôi ái ngại nhìn lén cái mũi của anh. Không biết có phải vì tưởng tượng không. Sao tôi thấy mũi anh hình như là nó hơi vẹo đi một chút. Cánh cửa mà đập vào mặt thì nhất định là cái mũi phải chịu đau thương trước nhất chứ còn gì nữa ! Hình như đoán được ý nghĩ của tôi, anh mỉm cười ;
- Không sao, chỉ ăn cháo một tuần thôi. Nhưng mà có điều đêm đó lên cơn sốt tại vì đau quá chừng. Trong cơn đau tự nhiên nhớ lại lời hẹn hò. . Cơn đau có phần lắng dịu bởi nhận thấy mình có lỗi với người yêu. Nhưng mà khổ nỗi, tâm lý con người có nhiều cái phức tạp lắm chú ơi. Biết mình có lỗi mà lại càng giận thêm. Giận ở chỗ là ngày nào còn ngọt ngào anh em tình tứ, còn thề non hẹn biển mà nay thì tàn nhẫn tặng cho anh một cú tưởng là vĩnh biệt ngàn thu. Có cần phải làm như vậy không ? Từ đó hai bên cứ im lặng chờ. À, chú có làm hai câu thơ mà anh thích lắm, thiệt là đúng tâm trạng.
Anh trầm ngâm, gật gù đọc nhỏ :
- Phải hồi đó chỉ một lời, dẫu ngắn
Thì có đâu hai đứa lạc đời nhau.
Vậy mà hồi đó có lời nào đâu. Cho mãi đến bây giờ !
Tôi háo hức nhìn anh :
- Ủa, nói như vậy là anh đã có gặp lại chị rồi hả ?
Anh gật đầu :
- Gặp rồi. Gặp gần cả năm nay,trong hoàn cảnh rất đặc biệt. Chồng chị mất đã lâu, các con đã khôn lớn, đã có gia đình. Cũng như anh, chị hiện giờ ở trong một căn hộ nhỏ. Thỉnh thoảng con cháu đến thăm và rồi đi thăm lại con cháu cũng qua thời gian...
Tôi cười :
- Như vậy thì thuận tiện quá còn gì! Ngày xưa đã không có lời nào dẫu ngắn thì bây giờ nói dài hơn. Anh còn chờ gì nữa. Hay là còn sợ cái mũi ăn trầu như ngày nào đó, ông anh?
- Sợ gì nữa, chú em. Đừng giỡn, để anh nói chú nghe. Cơ duyên đưa đẩy, trong một dịp rất tình cờ anh tìm và gặp chị. Chà, cái buổi gặp nhau lần đầu sao mà “phê” dữ. Như là buổi hẹn đầu tiên của một thời trai trẻ. Rúng động cả con tim. Tình yêu sao mà sống dai dữ vậy không biết. Rồi tới lần thứ hai, anh đặt vấn đề bởi vì cũng thấy thuận tiện như chú nhận xét vậy đó. Nhưng mà vẫn còn trở ngại. Trong lòng thì ngó bộ đã ưng rồi nhưng ngoài miệng thì còn cứng cỏi đòi anh phải trưng rõ bằng cớ là đêm đó tại sao không đến chỗ hẹn hò. Tàn nhẫn đến cách chi mà nỡ để người yêu đứng chờ tới khuya cho muỗi đốt sưng mặt xưng mày . Giữa chỗ tứ bề hiu quạnh người cứ run lên vì lạnh, vì sợ ma thứ thiệt hiện lên hớp hồn, rồi ba thứ ma mảnh, ma men bất ngờ sấn tới thì còn chi là cuộc đời con gái...Anh có trình bày nhưng mà chị có tin đâu! Khổ quá chú mày ơi ! Chị còn nói là dứt khoát không tin mấy tay ngồi trong bàn nhậu. Cá mè một lứa, chỉ bày đặt bênh vực lẫn nhau. Mà biết có ngồi nhậu nhẹt với mấy tay đó không hay là hò hẹn với con nào ! Dứt khoát phải có lời xác nhận của người ngoại cuộc, không dính dự gì tới buổi nhậu hôm đó. Mà chú nghĩ coi, còn có ai ngoài chú thím Hai. Ông Bà giờ cỡi hạc quy tiên rồi nói gì được nữa đây. Chỉ còn có tay Xuân, hiện đang ở bên này, xác nhận tới xác nhận lui mà chị có tin đâu...
- Anh nói vậy chớ còn cái vụ anh ăn cháo tới một tuần, chị xí xóa hết? Sao không nhắc lại để đòi...bồi thường chiến tranh. Không chừng chị xiêu lòng...
- Nhắc rồi chú ơi ! Chị nói tại vì hồi đó...lỡ tay hơi mạnh một chút ! Chị nói vậy thì đành đắng lòng mà nghe vậy, lời qua tiếng lại làm chi ! Nhưng mà thôi, chú ơi. Gặp chú đây rồi, anh tin tưởng là mọi chuyện sẽ xuôi chèo mát mái. Thiệt là cơ duyên đưa đẩy, tình cờ lại có chú là người ngoại cuộc, xác nhận được giùm anh. Nè, mai mốt bất ngờ nhận được cú phôn, chú mạnh dạn xác nhận nghen. Vụ này anh phải lo tính gấp để ba ngày Tết còn có dịp mà vui Xuân chớ.
Anh cười thoải mái. Nhìn nụ cười rạng rỡ rất trẻ thơ của anh, tôi cảm thấy bồi hồi thương cảm. Người cùng quê khi gặp nhau trên mảnh đất quê xa còn thấy mừng vui ấm lòng huống chi anh và chị gặp lại nhau trong hoàn cảnh và điều kiện hết sức thuận tiện, làm sao tôi lại không nói ngọt một lời !
Tôi nắm lấy bàn tay anh, vỗ nhè nhẹ :
- Yên trí đi, anh Huân. Tôi sẽ nói rõ ngọn ngành chi tiết.
Anh cũng nắm lấy bàn tay tôi, siết nhẹ.
Và chúng tôi chia tay nhau. Trời cuối năm nắng hanh vàng se lạnh. Cơn gió luồng qua ngõ phố, tản mạn những sợi khói xe khi anh nháy đèn hiệu nhập lòng đường hòa vào dòng chảy ngược xuôi cuộc sống...


*

Bao nhiêu năm lưu lạc đất người, nhìn những mùa Xuân qua, tôi chẳng có gì háo hức. Chỉ thấy bàng bạc một nỗi nhớ không khí Tết quê nhà. Đặc biệt năm nay, tự nhiên sao thấy háo hức nỗi đợi chờ những ngày Tết đến. Tâm trạng đợi chờ giống như ngày thơ dại chờ Tết để được mặc quần áo mới, được lì xì, được ăn uống thả giàn và nhất là được dịp tranh nhau giành giựt những chiếc pháo xì nồng nặc mùi lưu huỳnh, mùi Tết. Những thứ đó đã đi vào dĩ vãng, lung linh huyền hoặc trong trí nhớ mỗi độ Xuân về. Tâm trạng của tôi bây giờ chỉ nôn nao chờ đợi một cú “phôn” bất chợt như lời anh đã hứa. Mong rằng chuyện tình của anh sẽ xuôi chèo mát mái, anh Huân ơi !
Để rồi mồng-một (hay mồng-hai Tết cũng được) anh lại có dịp đến gõ cửa nhà, thăm và chúc Tết người yêu sau mấy mươi năm dài cách trở.
Xin cứ chọn một nụ cười tươi nhất trong vốn liếng những nụ cười đã có.
Và để cho thiệt chắc ăn, khi cửa đã mở rồi, xin đừng ló cái đầu vô trước nghen, ông anh !...

Hiên Trăng Escondido, những ngày chờ Tết

Không có nhận xét nào: