tháng 1 22, 2009

MÙA XUÂN NHỚ


Mùa Xuân. Cây nở hoa, người trổ nhánh đời để nuôi thêm tuổi. Tuổi càng cao cây đời càng tỏa rộng, che mát những tháng ngày trường trải. Mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm kết chuỗi thời gian. Chuỗi thời gian có hột bóng mờ. Có hột đốm đồi mồi. Có hột chẻ chân chim. Đan kết, níu kéo nhau thành một chuỗi dài...
Hôm trước ngồi ở quán cà phê với anh Huân, nhìn chéo qua khu chợ Á đông nhộn nhịp người mua kẻ bán. Trước chợ bày kín một dãy hoa Mai, hoa Đào tươi thắm. Nhìn kỹ, thấy vô hồn. Thì ra toàn là hoa giả ! Cũng lá cũng cành đan kín những chùm hoa rực rỡ sắc màu. Mới nhìn, ngỡ là hoa thật. Lòng cứ rộn ràng những thương nhớ ngày Xuân ở một nơi chốn xa xăm thuộc về dĩ vãng. Nhìn kỹ, là hoa giả. Nỗi rộn ràng vừa mới nhen nhúm đã vội tản mác, tan loãng thành nỗi giận buồn vô cớ. Thiệt là “ lộng giả thành chơn “.
Giật mình nhớ lại, ở thời điểm này, trên đất nước trái gió trở trời cả về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen, làm gì có hoa Mai hoa Đào cho mình ngắm. Chỉ là thỏa mãn cái thị hiếu, xoa dịu lòng thương nhớ về một mùa Xuân của những người xa xứ. Nặng nề tính chất thời cơ thương mại.
Bây giờ là tháng Hai trên đất trời xa lạ, người ta đã ăn uống nhảy nhót vui mừng tiễn đưa năm cũ, đón chào năm mới từ lâu lắm rồi. Vậy mà ở quê nhà, đang là những ngày cuối Chạp. Bà con đang chuẩn bị náo nức đón mừng Năm Mới. Không khí chắc hẳn là rất rộn ràng...
Tôi nói với anh Huân những điều vừa chợt nghĩ đến về những ngày Xuân quê nhà và nhân tiện bày tỏ ý nghĩ ngộ nghĩnh về cái chuỗi thời gian có hột bóng hột mờ hột đồi mồi hột trổ chân chim. Anh Huân yên lặng ngồi nghe, dáng trầm tư như nhà hiền triết. Khi tôi đã dứt lời, anh vẫn ngồi yên lặng thật lâu rồi mới nói :
- Khi anh qua đây, những ngày Tết đến ai cũng buồn muốn khóc. Nỗi nhớ nhung cuộn xoắn làm tê điếng cả lòng. Nhìn cái gì cũng thấy nhớ, cứ thẩn thờ. Thời gian dần qua, nỗi nhớ cứ nhạt dần lúc nào không biết nữa. Tệ quá, bây giờ thì dường như một số người cảm thấy dửng dưng. Chẳng biết đó có phải là cái hột mờ trong chuỗi thời gian mà chú vừa mới nói đó không?. Chắc là nhiều khi họ cũng nhớ lắm, nhưng nỗi nhớ chỉ là bàng bạc hơi sương chưa đủ độ ấm nồng...Chú viết văn làm thơ, tâm hồn nhạy cảm, khơi lại chút ấm nồng để nhớ chơi...Đừng như đám hoa Mai hoa Đào lộng giả thành chơn. Mua về nhà chưng nơi phòng khách, ngày nào cũng thấy mùa Xuân. Riết rồi nhàm chán, xếp hạng như là vật dụng chưng bày trong nhà không hơn không kém. Ý niệm về ngày Xuân cũng tan loãng, chỉ còn lại cái cảm giác ấm lạnh nắng mưa theo hai mùa cho một năm. Tệ quá...
Anh thừ người, chậc lưỡi. Tôi cười nói với anh :
- Nhưng mà ở thời điểm trái ngược này, tìm một cành Đào hay cành Mai làm gì có. Mà nếu có thì giá cả sẽ làm tối mày tối mặt làm sao thấy được mùa Xuân. Tại sao không về quê hương một chuyến trong dịp này tha hồ nhìn ngắm mà tìm lại cảm giác ngày xưa...
Anh nhìn tôi hơi bực bội :
- Nói như chú mày thì nói chuyện làm gì. Đừng làm nhau mất hứng nghe.
Tôi cười giả lả :
- Anh nói vậy chớ chuyện ngày Xuân thì làm sao mà hết. Ở quê nhà, nội cái chuyện ăn Tết thôi cũng đã nhiêu khê. Chuẩn bị cả mấy tháng trời chỉ để vui hưởng ba ngày Xuân. Còn ở đây vui lắm cũng chỉ được hai ngày cuối tuần. Nếu Tết mà trúng những ngày giữa tuần thì cũng rán đợi cho tới hai ngày nghỉ cuối tuần. Nỗi chờ đợi đâu có nôn nao giữa không khí rộn ràng chuẩn bị đón Xuân. Mà có gì đâu mà chuẩn bị. Mọi thứ đã bày bán sẵn, chỉ cần bỏ ra một khoảng thời gian ngắn trong khu chợ Á đông là đầy đủ...

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Chào bác, con là Dũng, con của ba Kì, lâu lâu rãnh cũng xem thơ của bác.

Trần Huy Sao nói...

Cứ đọc đi cháu.
Qua những truyện và Thơ bàng bạc những hình ảnh và năm tháng sống ở Xóm nghèo, nơi mà Bác và Ba cháu cũng như những người cùng Xóm nay đã đi xa nay còn ở lại,đã gắn bó rất nhiều kỷ niệm. Cũng có tình ý là để lại cho lớp sau này còn nhớ về Xóm quê xưa.
Bác cũng có nhận được nhiều email của những người cùng Xóm, nay lang thang nơi cuối đất cùng trời, chia xẻ niềm xúc động về những kỷ niệm Xóm xưa. Coi như là Bác đã viết thay cho nỗi lòng chung. Đã nói lên những điều muốn nói mà không nói được của những người đi xa Xóm, nhớ ngậm ngùi mà không bày tỏ được.
Lần về thăm Xóm cũ, Bác cảm thấy buồn hơn vui vì đã thay đổi quá nhiều. Thay đổi quá phũ phàng đến nổi nhìn không ra nơi chốn mình đã từng một thời gắn bó...
Sẵn dịp MùaXuânnNhớ chúc Tết luôn. Chúc sức khỏe và may mắn.
Thi thoảng nhớ liên lạc, nghen.
Bác
ths