tháng 5 24, 2017

Về Lại Chốn Xưa



Một ngày tháng Năm nắng đẹp, gia đình Trần hẹn nhau về tìm lại chốn xưa...
Sau những ngày mưa triền miên cứu nạn giải hạn khô khan miền đất Calif từng bao năm qua kêu thấu trời khô khát nước. Bấy lâu nhiều lâu rồi sông hồ cạn kiệt, vườn rau vườn cây không chạm tới được  mùa bội thu, cây cảnh nhà nhà trở màu cháy nám mới sinh sôi đám cỏ giả giành nhau thi nhau lót tràn lan níu gọi dáng xanh...
Hồ Dixon, rất vui mừng nay gặp lại, ăn có ăn theo sau mùa mưa rơi mưa rải đầy đặn ngày qua, trở dáng đẹp mặn mòi.
Nước trong veo, cao ngấn.
Cây trổ nhánh thêm cành, lá óng mượt xanh.
Đàn sóc quen hơi ngày nào tìm tới đông đàn chia vui ngày hội ngộ...
Một cảnh trời, cảnh đời, theo dòng thời gian, có nhiều thay đổi...
Sau gần hai năm, hụt tầm thời, một tháng, nay dịp trở về thăm lại chốn xưa.
Chốn xưa thì còn đây. Người xưa thì còn đâu...Chỉ còn lại dáng người  lặng thầm ngồi riêng ra một chỗ, nơi đúng chỗ hai cha con mình ngày đó hai năm qua cùng ngồi, ngó quanh dáo dác tìm kiếm chỗ riêng tư có cây cao bóng mát cho gia đình Trần có một ngày vui chơi thoải mái...
Nay cậu Hai đi xa rồi thì có chú Tư Đào ngồi cùng bên cùng ngó quanh dáo dác  chọn chỗ cho một ngày gia đình Trần riêng tư thoải mái một ngày vui.
Ngày nào ngày nay vẫn cùng ngồi với con với cháu khi về thăm chốn xưa...Là được thêm một ngày, nói kiểu Tây là bonus, nói kiểu ta là thiên ân, nói câu đời thường là quà tặng cuộc đời...
Lát nữa, mổi gia đình đã ra riêng, có đời riêng, xe riêng cứ tự ới gọi nhau về tìm lại chốn xưa buổi họp mặt.
Hồ Dixon, Escondido...Nắng tháng Năm nhân ngày sinh nhật của Ba[Ôn]nay xếp lớp dày cui năm tháng. Ý chừng muốn nói thất-thập-cổ-lai-hi !.
Đặc biệt năm nay, có thêm thành viên mới. Mr.Teddy. Biệt danh Heo con. Xin cám ơn cháu ngoại đã kịp đến với Đời đến với ôn ngoại và đến hồ Dixon trong ngày vui hôm nay...
Lần đầu đời đầu tiên được theo Ôn Mệ theo Dì Dượng theo Cậu Mợ theo Ba Mạ theo Anh Chị về tìm lại chốn xưa mà có hề biết chi mô. Còn có cậu lớn hung trong nhà, là cậu Hai Trí của cháu đó, Teddy...
Năm nay, các cháu đã lớn lắm rồi, nhín chút thời gian bận rộn riêng tư để dành cho Ôn có một ngày vui trọn. Không lửa Trại qua đêm, không câu cá, không đi thuyền, không hải-kinh, không dựng lều...Chỉ khơi lò than nướng thịt và nướng giòn thêm ngày vui cho Ôn để dành cất giữ mà bỏ trong Thơ mổi khi nhớ về. Là món quà quí hiếm, Ôn rất trân trọng giữ làm quà của các cháu gởi Ôn. Có riêng cháu Teddy thì vô-tư-vô-số-tội, vui quậy quá chừng, lơ đẹp Ôn luôn...
Về lại chốn xưa, dẫu thời gian hạn hẹp một ngày rất ngắn nhưng thiệt lòng vét-cháy-cạo-nồi từng mảng tháng năm mùa Trại đi qua từ lúc còn đứa con đầu lòng cho tới mùa có đứa cháu nhỏ và rồi, còn nữa, còn thêm, các cháu nội ngoại lần lượt sẽ tìm tới gặp Ôn.
Dù gặp muộn màng nhưng cứ hẹn nhau rồi sẽ gặp. Ôn chờ...Ôn chờ được mà...
Cũng, nhân than lửa còn hồng vĩ thịt nướng mùa Trại đang trở dáng níu nhau hùa nhau chín tới, nói thêm lời(mấy mùa Trại từng nói nửa chừng  nay nói lại cho xong)là rất vui và mừng gia đình mình còn giữ níu mùa xưa.
Mùa Trại.
Dù Mùa Trại năm nay không còn vẻ dáng những Mùa Trại mùa xưa bởi,tại,vì các con giờ đã không còn là của riêng Ba Mẹ. Ra ràng rồi. Ra riêng rồi. Ra Đời rồi. Tất bật lo toan cho đời sống riêng mình cũng đã mệt mỏi rã rời. Nhớ Ba Mẹ có về thăm chỉ là thi thoảng. Đôi khi ghé chút rồi đi. Nhiều khi, cuối tuần không sắp xếp nổi bộn bề riêng tư để về nhà xưa, thăm Ba Mẹ.
Chuyện đời thường ai cũng trường trải qua, Ba thấu hiểu.
Riêng bữa ni lại thấm lòng thương các con đã bỏ hết bộn bề cuộc sống, đưa các cháu tìm về lại chốn xưa, Mùa Trại những mùa xưa, vui cùng Ôn thất-thập-cổ-lai-hi.
Vậy thôi!. Với con với cháu Ba[Ôn]cũng chừng ngấn. Một ngày vui quá chừng là vui.
Nói thêm, với chú Tư Đào&Út Ngân.
Là Ba vui  quá chừng thêm vui. Chúc mừng hai con có được rồi, ngôi nhà hạnh phúc. Chúc mừng. Chúc mừng.
Một ngày tưởng không có răng mà răng vui dữ vậy trời !....


Dixon Lake, Escondio 21/05/2017

Ngày Trổ Thêm Nhánh Vui









thất thập cổ lai hi rồi đó, ôn Sao
chặng sông hồ mém tới thời, ghé bến
vui thú điền viên Văn(g) Thơ nhốn nháo
tròn vo một đời câu chữ đam mê

không chi bằng đêm tận đêm khuya 
tâm đắc câu Thơ kể chuyện đời thường
đời vô thường trải dặm trường hữu hạn
hữu hạn hết rồi tới ngấn bỏ buông

vốn không ưng lời văn hoa bóng bẩy
chỉ ưng lời thường ăn cục nói hòn
đời có làm sao nói ra làm vậy
có mất Thơ đâu mà sợ mất hồn

mổi cuộc đời có một thú đam mê
không có đam mê thì thời tẻ nhạt
ta thú đam mê từ hồi trai trẻ
Thơ trộn Văn tới tận giờ mặn chát

đêm vói sương khuya vẫn tìm câu gỏ
đặng nói thêm ra cho lũ lụt thời gian
giờ thất thập lai hi rồi chớ bộ
Thơ cũng già đời ở với trần gian...


phòng văn khuya 20/05/2017

Một Ngày Vui Cháu Ngoại




















gởi cháu ngoại Teddy Hồ Thiên Ân

thiệt tình, cái thằng cháu ngoại ni...
ôn thú điền viên có vui thêm hồ cá cảnh
bơi lội tung tăng rõ rành rành là cá 
mi lại nói là ôn nuôi c[h]á
cảnh ôn nhìn e là mi nói là c[h]ảnh
rứa là chê ôn c[h]á c[h]ảnh đó nờ

ôn tự thuở giờ có chảnh chọe chi mô
chỉ vui thú điền viên thôi, cháu ngoại
còn vất đá vô hồ rồi cười sảng khoái
ôn chỉ đứng cười hùa theo đó thôi
tại,bởi,vì ôn rất thiệt lòng ngưỡng mộ
cháu nhìn ôn như trang lứa bạn bè

cứ vất đá vô hồ ôn cháu cười nức nẻ
kệ cá trong hồ chạy loạn lạc mệt nhừ
hồ cá cảnh của ôn hóa hồ cá lừ đừ
nước trong veo nổi rêu xanh từng bợn

cứ vất đá vô hồ cứ cười cho đã trớn
mấy dịp mấy khi ôn cháu mình bên nhau
ôn bạc đầu có dịp cưng chìu cháu
cũng như ôn cưng mạ Út cháu rứa thôi

quậy phá nhau một ngày thiệt đã đời
không có chi mô cứ vui lòng thả cửa
hồi bằng cháu ôn cũng đâu có vừa
giờ cháu thay ôn tìm nhớ lại hồi xưa

chỉ một ngày thôi ngó bộ chưa bưa
mai đòi Mạ ghé thăm Ôn nghen cháu
đừng thèm biết Ôn quá hạn đời bến đậu
không hẹn lúc nào xa cháu ra khơi

cứ ghé hiên nhà xưa Ôn vẫn đợi
ôm cháu như từng ôm siết mổi đứa con...


viết dưới hiên trăng
ngày của Ôn 20/05/2017
 


tháng 5 18, 2017

Nhắn Lời Em Xóm Xưa





















hai anh em mình giờ phiêu bạt dặm ngàn
cảnh cũ người xưa e lần hồi phai bợt
cũng may thuở giờ anh em mình chia sớt
chuyện xóm làng quê ngày đó đói nghèo

bấy ngần đi xa còn giữ níu chân theo
cứ ghé tìm thăm thôi có chi mà em ngại
làng xóm xưa dẫu dặm trường xa ngái
tình quê hương tình làng xóm một thời

hồi bát cơm rau vét cháy cạo nồi
nồi Su Su đã đời tới nồi Khoai Sắn luộc
ngày tháng Đông giành nhau cho bằng được
ngồi cạnh mé than hồng nghe  kể chuyện đời xưa

thoáng xa xa tiếng mõ nhờ gió đưa
nhắc nhở bà con coi chừng củi lửa
củi mót côi rừng chỉ mấy bó lưa thưa
chụm đủ ấm lò than cũng chưa xua rét lạnh

là nói chuyện đời xưa một thời em với anh
cùng có ngang nhau nỗi lòng làng xóm
dẫu năm tháng đuổi xua tụi mình lớn bộn
cũng nhỏ như hồi mình nương náu xóm xưa

anh bây chừ qua trối nắng dầm mưa
tiêu cay xưa đã tràn lan muối mặn
em dẫu trở mùa lốm đốm thời gian
tiêu vẫn còn cay chưa lan tràn mặn muối

mai rồi rồi đời lặng lẽ trôi xuôi
anh không dịp làm Thơ nhớ làng nhớ xóm
em ở lại đọc Thơ anh rồi nhớ
chia cho người làng xóm mình, nghen...

viết dưới hiên trăng

17/05/2017


tháng 5 16, 2017

Nỗi Nhớ Điếng Lòng
















gởi  Minh Trí


lâu ngày mới ra Hồ
bầy Vịt lội thưa thớt
đàn Cá bơi ít bớt
nỗi chi tới nỗi này

Mây dáng buồn chậm bay
Nắng xuống màu bợt nóng
Lau Sậy không lay động
Gió buồn che dáng gió

bỗng rưng đau nỗi nhớ
ghé ngồi chỗ thường ngồi
mở tờ trang giấy nhói
ghé bút đầm câu Thơ

lâu  không dám ra Hồ
cũng tại vì hồi đó
cứ đè ngang nhịp thở
không  chịu nỗi lòng đau

cậu Hai Trí đi đâu
sao không về chốn cũ
có mùa xưa níu giữ
đạp xe quanh vòng hồ

ơi những mùa gọi nhớ
Ba giú từ chia xa
sáng nay buồn thương quá
mới thè thẹ ra Hồ

đâu còn con ngày đó
không thấy nhau nữa rồi
dặm ngàn xa xót nỗi
thầm lặng dáng lặng thầm ....

Mirama Lake
16/05/2017 

Tâm Sự Ngày Của Mẹ



sáng nay mấy Mệ gặp nhau vui Ngày của Mẹ
sáng nay mấy Ôn nhà mình tha hồ ngủ nướng
hẹn họp mặt thường niên nhà hàng Quê Hương
mấy Mệ cứ tự nhiên mấy Ôn cứ tự ngáy

Ôn trẻ ngáy hung tàn trả bữa cuối tuần
có riêng Ôn già ngồi lặng dưới Hiên Trăng
tuổi lớn rồi ngủ chỉ vừa đủ ngấn
nướng đời chín rồi nướng thêm không nổi chịu

hồi ở quê nhà bếp lửa đìu hiu
mần chi có Ngày của Cha Ngày của Mẹ
bởi mọi ngày luôn có Cha bên Mẹ
lo miếng đói no cho tụi bây đó thôi

nay tới bến bờ chạm bao nhiêu đổi mới
bếp than củi ngày nào hoảng loạn bể dâu
cái xứ chi đâu bày đủ ngày yêu dấu
đặng hốt tiền hoa tiền típ nhà hàng

Mẹ mất rồi hay Mẹ còn bên con cháu
Mẹ giờ ra răng hay Mẹ không răng mô
kéo ghế dọn bàn chi cho bày ra cảnh ngộ
không lẽ một ngày rồi quên bao ngày bên Mẹ

Mẹ không cần hoa không dọn bàn kéo ghế
chỉ cần mấy con ôm Mẹ là đủ rồi
ôm siết đời nhau như hồi đói cơm lạt muối
thời thượng thời trang dị ứng Mẹ không ưng

cái ôn già ni ba lơn nghe ra cũng đúng
mấy ôn trẻ giờ tự sướng [ngáy] biết chi mô
mai rồi nữa giựt mình  ngó quanh mới chộ
Ngày của Mẹ Cha đâu chỉ có một ngày

cứ mổi ngày là Ngày của Mẹ Ngày của Cha
đừng chờ đúng ngày rồi hùa nhau bắt chước
hoa nở rồi tàn miếng ăn rồi vuột
chỉ có yêu thương vạn đại dung thân

Ngày của Mẹ rồi qua còn Mẹ thì sao đây
không lẽ Mẹ mong ngày nào cũng vậy
e không có đâu mổi năm có ngày đủ ngấn
còn lưa ra ngày tiếp nối còn tùy  

câu chữ trong Thơ e là hiện ngụy
nhưng nói sao mới đặng ý đẹp lời
tìm quanh quẩn giữa dòng trôi đổi mới
không chỉ một ngày là Ngày của Mẹ

vẫn cứ mổi ngày qua ngày lặng lẽ
Mẹ thầm thương thầm nhớ từng đứa con
đừng hoa tươi đừng miếng ngọt miếng ngon
cứ giữ bình thường như mổi ngày mọi ngày

Mẹ vẫn bên con suốt chặng dài năm tháng
dẫu Mẹ đã đi xa hay Mẹ còn bên con trẻ
dẫu con lớn bao nhiêu vẫn là con của Mẹ
đâu chỉ một ngày mà mãi mãi nhớ thương nhau...

viết dười hiên trăng
14/05/2017




Ngày Của Mẹ



mấy o bữa nay đẹp quá trời luôn
khiến mấy ôn nhà lơ láo quần thần
Ngày của Mẹ đừng có mà ngơ ngẩn
chỉ được vời trông tà áo giai nhân

ủa mà sao có tay nào ngồi lấn
ở giữa mấy o thoải mái vậy trời
ngó một đỗi té ra thằng cháu ngoại
cái thằng ni, mi...mi... giành chỗ của Ôn...

14/05/2017

tháng 5 09, 2017

Giấc Mơ Tình - Châu Thùy Dương

GIẤC MƠ TÌNH - Tb : KIM MAI



Nhạc Vũ Thư Nguyên
Thơ Trần Huy Sao
Trình bày Kim Mai
Hòa âm Võ Công Diên

Tội Nghiệp Hiên Trăng




cơn mưa bất chợt tháng Năm
giọt dài giọt ngắn ướt đầm hiên trăng
tưởng đâu trở nắng nóng hầm
ai ngờ mưa chợt ghé thăm bất ngờ

đang ngồi câu cuối bài thơ
giọt mưa không hẹn không chờ xẹt ngang
tiếp theo là gió côi ngàn
tiếp theo nữa là ngập tràn mù mưa

giọt dài ngắn rớt chưa bưa
còn hùa thêm giọt rớt trưa tận chiều
hiên trăng hứng chịu đủ điều
từ mưa trối nắng tới chiều trối đêm

ta từng ngồi chỗ vốn quen
câu thơ cũng ghé ngồi bên phận đời
vui buồn ngó ánh sao trời
buồn vui ngắm ánh Trăng soi dặm ngàn

cõi dặm ngàn chỉ mé phần
Cõi Thơ Trần mới ghé đầm hiên trăng
bấy nay ngọt đắng phong trần
túi văn  thơ gởi vô ngần hiên trăng

bất ngờ mưa rớt tháng Năm
chạy mưa bỏ tội hiên trăng một mình
giận cơn mưa bất thình lình
giọt dài giọt ngắn phủi tình vậy sao !...

phòng văn 07/05/2017




tháng 5 05, 2017

Chân Dung Cô Ba Quyên



Ngày đó, cô vì lòng tự trọng không thèm chịu những cảnh kèn cựa tranh giành trái tai gai mắt nên đã dứt khoát ra đi, không ưng nồi cơm, từng đã mười năm tận tình gắn bó. Rất thơm dẽo.

mới mừng hai-mươi-năm. quá giang vùng đất mới. con cháu về đông ơi. vui cười không kể xiết. nay nghe con mất việc. ta chết tiệt nỗi vui. nỗi buồn rớt cái đụi. tưởng hết hồn hoảng hồn.cứ như màn ảnh rộ. hôm qua vui bắp nổ. hôm nay buồn cơm thiu. vui nhiều thì thấy thiếu. buồn nhiều lại thấy dư. cứ biết đủ là đủ. dư thiếu chi thêm phiền. cứ đứng ngồi bên hiên. cha con cười đã điếu. có thiếu đâu mà thiếu. có dư đâu mà dư. chỉ vẫn là vừa đủ. buồn vui chia sớt nhau. vui nhiều cũng hóa đau. buồn nhiều cũng sanh bệnh. ta giờ tri thiên mệnh. đạt cảnh giới nhị nguyên. có đi thì có đến. có tìm thì có gặp. có còn thì có mất. có buồn thì có vui. có sông thì có núi. có sinh thì có diệt. có việc rồi không việc. bình thường như chuyện thường. hai-mươi-năm lửa nướng. con dư sức qua cầu. ta thiệt tình không giấu. buồn vui chia nghen con…
Hiên Trăng 14/07/2014

Cô ra hồ Mirama Lake chạy bộ hàng ngày. Ba cũng ra hồ, không chạy, nhưng đi theo dáng vẽ người đã hồi hưu nhàn tản không vướng bận chuyện đời. Hai cha con thường giáp mặt nhau, cười, nói vài câu thăm hỏi các cháu rồi đường ai nấy chạy nấy đi. Tính cô độc lập, kiên cường nên chi cô một vòng quanh hồ, là chuyện nhỏ. Ba thì nhàn tản vô vi, chuyện thế gian đã từng, nên không vướng bận cứ để cho ngày tháng qua trong bình thản nhẹ nhàng. Chỉ mai-rưởi-về-rưởi-mai. Tổng cộng là ba-mai so với đường vòng quanh hồ là năm-mai.  
Nhưng, nếu, mà ai có hỏi là vừa đi vừa giữ dáng suy tư không thấy thở hít khí công như mọi ngày, là tại làm sao mới ra cớ sự làm vậy?. Câu trả lời rất đời thật đời thường là vì con-gái-rượu  hắn tự quyết  bỏ nồi cơm thơm dẽo, thà nhịn đói. Phận làm Cha nghe con không còn có gạo vo cho nồi cơm chín, nên, khó nín nỗi boăn khoăn bâng khuâng.  Ở xứ người thực tiễn, câu chữ “có thực mới vực được Đạo” hồi thuở giờ thường ngẫm nghĩ [ Đạo gì gì thì đang, chưa tìm ra thấu đáo, chưa truy tầm chưa đặng rỏ lẽ trắng đen]. Chỉ thấp kém suy tư bâng khuâng quanh quẩn rất một chữ, riêng nghỉa. Đạo[là đường].
Ở vùng đất hơn thua quyết liệt hung tàn[nhẫn,nhịn] . Đạo vốn đơn thuần trắng trơn là đường đi tìm tới sống còn. Có sống mới có còn. Đạo ở chốn này không nhang đèn nguyện cầu mọi điều may mắn. Chỉ là một đường như cô Ba đã từng đi theo Ba trên chặng, đơn thuần, là đường(đạo) bỏ quê hương, ly xứ...
Chuyện xưa nhắc lại chỉ thêm buồn. Giờ cô đã thật sự trưởng thành, quên đi, ngày tháng  Ba nắm tay cô rụt rè tới vùng Đất Hứa.
Với lại, ngày tháng lần lựa thêm nhiều rồi qua, giờ Ba đã là ông-về-hưu. Ngồi một chỗ ngó nhìn nhiều chỗ. Thấy cô Ba Quyên vẫn giữ đạo(đường)đi tới chỗ cô ưng. Vậy là vui rồi.
Gần chín tháng đi quanh hồ cô mới tìm và chọn được con đường cô đi. Còn nhớ, cách hai năm, sau đi-mai-rưởi-về-rưởi-mai, ngồi lặng ngắm mặt hồ yên ắng đàn vịt thì ồn ào bắng nhắng giành mồi. Ba biết con đang bận bịu cuộc sống và sẽ không ra hồ một vòng như mọi ngày nữa. Con đang hối hả đi trên con đường mình chọn mới tình riêng có mấy câu Thơ(thẩn). sáng nay cô không chạy bộ. lo chạy xe đến chỗ làm. có nhờ ta ra hồ nhắn. là cô đang chạy nồi cơm...
Ông-về-hưu, từ đó, một mình cắm cúi riêng mình trên đoạn đường chừng mực, không dài hơn ba mai, nhưng lòng thì trải dài tới tận nhiều mai cô Ba Quyên giờ đang đi chặng đường cơm áo. Nói thiệt lòng. Gặp nhau hàng ngày trên chặng đường mổi sáng quanh hồ tuy có vui mà không vui trọn. Vẫn có chút gì níu vói áo cơm khiến, đôi khi, vấp mổi bước chân. Giờ cô bận đi trên con đường cô tự chọn, thì cứ việc đi thôi. Không gặp nhau hàng ngày nhưng gặp nhau mổi cuối tuần là vui rồi. Cơm-áo-gạo-tiền là đường dài khởi đầu níu vói  những ngày tháng cha con mình bơ vơ qua vùng Đất Hứa. Đã từng qua, từng vượt, từng chọn những đọan đường vượt khó để có được ngày hôm nay. Cô cá tính độc lập kiên cường từng đã bao năm vẫn tự chọn đường mình đi không ưng không chịu những kèn cựa tranh giành gièm pha đố kỵ...Thà mất nồi cơm không để mất ý hướng đời mình. Hồi dắt díu cả gia đình ra đi, Ba cũng cùng tâm trạng, có điều, không chỉ là trốn nồi cơm độn mà tìm đạo(đường)cho mấy đứa con mình bươn tới. Nói chùm hum mớ ngọn riêng nhau là cũng một con đường(đạo). Nói dài thêm trên dặm đường trường trải từng đói tới no, là các con, không riêng gì cô ba Quyên(rất)giống Ba. Phải trái phân miên đâu đó gọn gàng không ba phải ba rọi chi trơn. Một thời đói cơm lạt muối giờ tìm no cơm mặn thịt không được sao?. Cứ trung thực nói ra lòng trung thực.
Hôm bữa đông vui sinh nhật Mẹ, cô nói là ngày mai, lại bước qua, đi qua  con đường khác. Cuối tháng Tư, ngày đầu tháng Năm là nhận việc. Thiệt sao mà trùng hợp ngày, tháng, cách đâyhai năm trước cô nhận việc mới rồi giờ bỏ việc mới(hai năm xưa) nhận việc mới(toanh năm này) . Là(thêm nữa) có thêm con đường nữa trong chặng đường đời bương chải. Cô tự chọn nồi cơm này qua nồi cơm khác là chuyện đời riêng tư Ba đâu còn quyền quyết định. Tre trở dáng tra rồi!. Nên im lời lặng tiếng mà thè thẹ mừng cho con vững vàng trên con đường tự chọn. Chúc mừng. Chúc mừng. Nâng ly chạm nhau, chỉ, nghe cái “cốc”.
Là bình thường hai cái cốc  chạm  nhau nghe cái “cốc”, vậy thôi !. Sâu đậm thì Ba lại thầm  nghĩ chắc có điều gì không ưng không thích mới chọn con đường khác mà đi, phải lời vậy không cô(ba Quyên) ?.
Nếu có điều gì không ưng không thích thì cứ tự mình lựa chọn đường mình đi. Ba cũng ưng. Cứ tự dấn thân cho thỏa dặm trường. Ba không tham dự đời con, chỉ sẵn lòng chia vui sớt buồn vậy thôi, con-gái-rượu !!!
Giờ ông-về-hưu, ngồi ngó mông lung tung, viết(không lách) chuyện đời thường !. Được biết, con đường mới con đi có phần thoải mái và rất ưng lòng nên không thể không quên nhắc khéo câu chữ tìm nhau kéo về tản mạn cho buồn vui đâu ra đó.
Ngày tháng vui thú điền viên mà !. Không làm biếng thì làm thinh. Không làm thinh thì làm Thơ(lấn qua tập làm văn).
Tháng Năm, ngồi dưới hiên trăng không biếng, không thinh, không thơ, thì làm văn.
Mà cũng chỉ là tản mạn chuyện đời thường, rất đời thường, thôi mà !.

 viết dưới hiên trăng 01/05/2017