tháng 5 31, 2010

THÁNG NĂM TÌNH ÁI


chiều ngồi hiên trước nắng hướng Tây
tháng Năm oi nồng thèm gió mát
nắng lặng lờ say mây buồn bay
ta nửa câu Thơ còn đi lạc

em duyên dáng giữa mùa khô hạn
để ta say đắm ngó ra mình
trần thân sớt lại đời cô quạnh
may quá còn nhau để níu tình

tháng năm ta khẽ gọi tháng Năm
dù đã xa lâu lắm bao mùa
nắng mưa không nhả bàn tay nắm
từ buổi hai mình nương nhớ nhau

em về buổi hẹn chiều qua mau
con phố nghiêng sâu lòng nắng hạn
ánh mắt ngó nhau tình không giấu
lâu rồi mà cứ ngỡ như nay

ta có tháng năm thương tháng Năm
dịu mát tình yêu mùa nắng hạn
vẫn có, bên đời , bàn tay nắm
ngày nào tìm đến hẹn nương nhau…

5/2010

CHUYỆN XÓM LÀNG QUÊ


Chuyện Xóm Làng khi ở gần gụi sớm hôm thì thấy bình thường như cơm ngày ba bữa nhưng khi xa thì thấy in như là ba bữa cũng chưa đủ no.
No cái bụng khác với no cái lòng.
Đói lòng ăn nửa trái sim
Uống lưng bát nước đi tìm người yêu
( ca dao)
Nếu hiểu đói lòng là đói bụng mà ăn chỉ nửa trái sim thì còn lâu mới no.
Khát hạn mà chỉ cầm chừng lưng bát nước thì còn lâu mới đã khát.
Tìm người yêu kiểu cách như vầy không khéo khi gặp được, chưa kịp tay nắm chưa kịp miệng cười, đã cơ hồ vì còn đói vì còn khát mà không chừng, xỉu. Với nửa trái sim với lưng bát nước thì lấy sức tình đâu mà trải chặng đường tìm kiếm người yêu !
Chỉ là kiểu cách ví von cho dòn thơm chuyện tình yêu trai gái để nửa trái sim còn lại và lưng bát nước còn lại phải ngỡ ngàng.
Hay là là nửa trái sim và lưng bát nước không đành ăn không đành uống, mà chỉ để dành cho người yêu ! Người thiệt tình yêu…
Chuyện này thì chỉ những người yêu nhau mới tỏ tường.
Cái bụng với cái lòng cứ mãi lòng vòng làm rối cái dạ.
Thôi thì thôi !. Cứ để cái bụng yên tâm lo cơm ngày ba bữa. Còn cái lòng cái dạ xin để buổi nhàn cư!.
Bụng đói cơm . Lòng dạ đói hoài niệm.
Ngày qua vùng Đất Hứa, cái bụng không còn là vấn đề nan giải. Chỉ còn có chút vướng vì cái bụng thì no ( tới to). Cái lòng thì đói . Thêm cái dạ cứ hoài chưa no. Mà no chi nổi !
Mảnh đất chôn nhau cắt rốn khi xa đi ai mà không nhớ. Có nỗi nhớ da diết. Có nỗi nhớ thi thoảng. Nói chung là có nhớ.
Cuộc sống trên đất-người-đất-quê-xa-đất-hứa vốn không dễ dàng thanh thản để có thời giờ thương nhớ bởi suốt ngày tất bật chuyện áo cơm tranh sống. Vật chất hưởng thụ đầy đủ tới mức dư thừa nhưng nếu không “ tay làm hàm nhai” như ông bà xưa từng nói thì khó mà nhớ mà thương khi cái bụng trống không.
Cái bụng mà trống không thì cái lòng cái dạ cũng Đông Tây lạc lối.
Do lẽ đó, và vì vậy, nỗi nhớ chỉ đong đầy sau mấy ngày cày bừa tất bật có được hai ngày nhàn cư cuối tuần để bạn bè, bà con, con ( giờ thêm cháu) gặp nhau (chỉ) ăn uống chuyện trò nhắc nhớ chuyện ngày xưa, làng xóm xưa.
Và thương nhớ !
Khi ngồi một mình côi cút (với điều kiện là đang có công ăn (no) việc làm(tàm tạm đủ sống) nhìn mây bay, nhìn Trăng lên, nhìn mưa rớt hột, nhìn ngó lung tung mà nhớ mà thương. Cứ nhớ, cứ thương , thoải mái.
Còn như đang lúc xất bất xang bang lang thang thất nghiệp thì nỗi nhớ niềm thương, chắc chắn là không, hay nếu có, xin cứ dành lại sau buổi phỏng vấn kiếm việc làm. Nếu như mà không , hay nói chữ nghĩa nước người là say No, thì thương thương nhớ nhớ gì gì đó xin để dành cho dịp nào , nếu có, thêm một lần phỏng vấn nữa !
Có thực mới vực được Đạo. Phú quý sinh lễ nghỉa. Người xưa có nói rồi, quên sao !
Lòng thương nỗi nhớ cứ như dề lục bình trôi sông chưa biết tới khúc nào để yên bề, bám trụ !.
Thời buổi kinh tế khó khăn….
Tháng Năm, mùa nắng nổi, gió nổi…
Cái nắng hanh se nóng rớt nóng hiên nhà dù đã là buổi chiều, sau một ngày cày bừa giả bữa áo cơm. Ngồi nhìn ngắm bâng quơ mây trời bay tản mạn về hướng núi. Bên kia núi mịt mờ xanh thẳm là chốn quê hương. Nơi chốn một thời bỏ lòng bỏ dạ tới ray rức không đành xa.
Vậy mà đành xa..
Vậy là bỏ lại bao nhiêu nhớ theo ngày theo tháng theo năm.
Vụng dại lắm cũng không quên được những buổi chiều khói bếp lan tỏa mọi nhà. Bữa cơm rau dưa đạm bạc có nhau. Năm, tháng đậm đà tình Làng nghỉa Xóm.
Tôi lớn lên từ nồi cơm đun củi lọ nghẹ đen ngòm. Miếng cháy cuối nồi dòn tan rưới lên chút mỡ, chan sương sương chút nước-mắm-tỉn mà cắn mà nhai dòn rụm…Chén cơm gạo mới có mắm-nêm-ghém-rau và đầy một bụm, nhai ngồm ngoàm nghe hương mùi biển mặn, nghe hương đất xóm quê quyện lẫn mùi thơm rau.
Sau này, khi lớn lên xa Xóm Làng, theo đời đưa đẩy, theo cuộc chiến dằng dai gót giày saut ngược xuôi mọi nẻo đường đất nước. Vẫn cứ nhớ cứ thèm hương thơm ngày thơ và niên thiếu ở Xóm Làng quê..
Nay, dâu bể tang thương quá nửa địa cầu, chân bước đi xa, dặm ngàn núi sông cách trở ! Mùi hương Xóm Làng quê vẫn còn thơm lựng mỗi khi nhớ về !
Miếng cháy dòn, chén cơm mặn mòi hương mắm hương rau vẫn canh cánh bên lòng. Con đường xưa, góc sân nhà cũ, chuyện Xóm Làng trải nắng đầm mưa vẫn còn in dáng y nguyên trong hoài niệm…
Người Xóm cũ ra đi kể ra cũng khá nhiều nhưng gặp lại nhau, mấy khi, gặp lại !.
Một lần có gặp anh Đá, Huỳnh Đình Đá, người cùng xóm quê nhân buổi họp mặt Hội Đàlat. Anh em, gặp lại nhau. Tâm sự đầy vơi chưa hết chuyện quê nhà thì, vài tháng sau đó, anh đã vội vã đi, đi khỏi cuộc đời không bao giờ quày trở lại.
Một lần gặp lại chị Tư (con bà Côn) ở sát cạnh nhà. Chuyện Xóm quê cũng đang dang dở thì chị đã mất tăm. Mấy lần Hội họp mặt thường niên là mấy lần tìm về để mong gặp chị. Vẫn hoài không gặp !. Nếu có một dịp tình cờ nào đó, chị đọc những dòng chữ này, xin nhớ liên lạc để chị em mình còn gặp lại nhau.
Và nhiều, rất nhiều, gặp lại người xóm cũ, nhưng chỉ qua email. Nguyên nhân gặp là tình cờ đọc được một(hay vài) bài Thơ, Truyện trên web viết về Xóm quê của mình. Vào google, đánh tên tác giả, search một cái nhẹ hều là tìm ra tác giả và địa chỉ điện thư liên lạc.
Lại có dịp tâm sự đầy vơi.
Đa phần là đã xa quê, ít phần còn ở lại quê nhà nhưng không còn nương Xóm cũ. Nói chung, đã lưu lạc phong trần.
Xóm quê, người xóm quê, đã theo đời dâu bể !

Tháng 5/2010

tháng 5 21, 2010

NHẬT KÝ NGÀY VUI

Chiều nay, ngồi trước hiên nhà, buồn xém khóc !
Hương khói tản mạn bay thơm từ mâm giỗ ngày Mạ mất. Thầm cám ơn em đã chu toàn mọi thứ chỉ chờ anh về thắp nén nhang nhớ Mạ.
Làm dâu mấy chục năm rồi, em nhớ Mạ hơn anh. Những tháng ngày đói cơm lạt muối, em vẫn tươm tất buổi giỗ ngày Mạ mất. Qua tới bên này, tất bật chuyện áo cơm, em vẫn cứ nhớ nằm lòng ngày hương khói.
Hồi tính chuyện trầu cau về ở với nhau anh có dắt em lên thăm Mạ. Ngày đó là buổi quá trưa gần chiều, anh còn nhớ. Hồi đó em cô nữ sinh Trường Nữ Nha Trang, dịp Hè về xóm nhỏ, trốn nắng và tìm lại một “nửa mình”. Cho trọn tiếng “mình ơi!”.
Giữa khói nhang thơm chia đều mồ mả khu nghỉa địa xóm quê, em với anh ngồi bên Mạ. Em đã là con dâu của Mạ để theo anh, thằng con Mạ sinh ra chỉ được ba ngày thì Mạ “ngủ”. Thiệt là trọn đời mồ côi !
Mấy chục năm rồi xóm quê đời sống ân tình đã hoàn toàn thay đổi, qua vùng đất Mới còn có vẻ dáng hội nhập đổi thay hung, nhưng em thì vẫn cứ mãi còn giữ vẻ dáng xưa và ân tình, ngày đó. Vẫn không quên ngày giỗ Mạ khi anh lại cứ mỗi năm, quên !


Chiều nay, đúng ngày sinh nhật lại không là ngày cuối tuần, anh Hai dù ở cũng gần, chị Ba thì ở không xa nhưng bận bịu sinh hoạt thường ngày không thể cắt xén để dành nín thời gian.
Nhà, giờ đây, quây quần hôm sớm chỉ có chú Tư Đào và cô Út Linh.
Chú với Cô mừng sinh nhật Ba là một chuyến cho Ba “ngao du” Valley View Casino. San Diego’s Favorite. Có ý là Ba được ăn buffet thoải mái và kéo máy đóng tiền điện cho casino mát trời mây.
Mà thiệt. Một bữa cành hông rồi thêm mấy tiếng đồng hồ kéo máy “đã” tay.
Nhưng có một điều chú với cô không thể ngờ là Ba ăn đã cành hông mà kéo máy cũng nhét tiền đầy ví.
Ba chỉ vui chơi kéo máy loại 1 cent mà trúng mánh tới sáu-mươi-mốt đồng. Lucky man !.
Hỏi chú Đào. Nếu Ba kéo máy loại 1 đồng thì số trúng sẽ là bao nhiêu ?
Sáu-ngàn-một-trăm đồng. Ý trời ! Chóng mặt…
Điều đáng nói (viết) là không phải được ăn ngon, được thoải mái vui chơi mà chính là tình thương yêu các con đã quan tâm chăm chút dành tặng cho Ba món quà sinh nhật.
Miếng ăn rồi cũng tiệc tàn.
Vui chơi rồi cũng chỉ vài trống canh.
Nhưng tình thương yêu dành dụm cho nhau cứ mãi mãi giữ hoài….

Chiều mai, ngày cuối tuần, sinh nhật Ba sẽ được chính thức tổ chức tại nhà cậu Hai.
Đại gia đình Trần sẽ quây quần đông đủ.
Hôm kia, trước sân nhà, cậu Hai hỏi Ba thích ăn món chi để tụi con làm cho Ba.
Ngó con, nhớ lại ngày lạt muối đói cơm, hai cha con từng đi đãi vàng đãi thiếc, chạy xe thồ kiếm sống lo cho gia đình vượt ngày đói khổ tận cùng…
Nay thì qua cơn đói lã, đời sống tự do, con đã vững vàng vươn lên trên vùng quê Mới.
Ba có thích chi đâu ! Chỉ thích ngồi trong ngôi nhà của con. Chỉ thích con khui cho Ba một chai beer. Chỉ thích vợ con mang cho Ba một dĩa “đưa cay” như mọi lần.
Vừa nhâm nhi vừa nhìn các cháu nội, ngoại của Ba chơi đùa vui vẻ thuận hòa như hình ảnh ngày nào, các con...
Có Mẹ con, bên cạnh, uống ké một ngụm beer để cùng chia vui, sớt nhớ, gọi tình.
Rứa thôi !

Hiên Trăng 20/05/2010

tháng 5 15, 2010

DẤU TÌNH YÊU


em về đừng ngoái lại nhìn
cứ đi đi cứ thả tình giả lơ
đừng thương anh đứng ngẩn ngơ
lại thêm bịn rịn trễ giờ, Mạ nghi
lần sau tìm cớ khó đi
ngăn sông cấm chợ lấy gì gặp nhau
tình mình có tội gì đâu
gặp nhau chỉ nắm tay nhau là cùng
ngó lâu cũng thấy thẹn thùng
dám chi mèo mả gà đồng Mạ ơi !
tự vì ưng ngó nhau rồi
lâu không được gặp bồi hồi nhớ thôi
Mạ xưa cũng có một thời
thương Cha e cũng bồi hồi hơn con
bây giờ con dẵm lối mòn
dấu tình yêu vẫn thấy còn in khuôn
khi người thương nhớ người thương
ưng đi trên một con đường chung đôi
dẫu cho vật đổi sao dời
tình yêu vẫn cứ muôn đời tình yêu....

em về đi, nắng lịm chiều
dấu tình yêu để anh liều, giữ cho !

tháng 5 09, 2010

NGÀY CỦA MẸ


Tôi sinh ra mới ba ngày Mẹ mất
Mấy mươi năm thiếu Mẹ mấy ngàn ngày
Ngày của Mẹ đâu có gì hằn dấu
Khi một đời rồi thân phận mồ côi !

Tuổi thơ tôi đằm nước mắt buồn rơi
Tiếng Mẹ thiêng liêng chưa từng được gọi
Khi tôi khóc đâu có ai dành dỗ
Khi tôi vui cũng không ai chia cùng !

Tôi lớn lên từ giọt nước mắt rưng rưng
Thèm hơi ấm vòng tay tình mẫu tử
Thấy cảnh mẹ con người lòng tôi héo rũ
Nén nỗi buồn đau thân phận mồ côi !

Mấy mươi năm vẫn chưa từng lớn nổi
Vẫn cứ khóc thầm như thuở ấu thơ
Dễ giận dễ hờn dễ tủi buồn thương nhớ
Tiếng Mẹ thân quen quặn thắt cả lòng !

Dòng sữa đầu đời thay bằng bình cháo lỏng
Tiếng khóc đầu đời chị dỗ nín em ngoan
Vòng ôm đầu đời anh chuyền hơi ấm
Tôi mủm mỉm đỏ hồng tình chị tình anh !

Mấy chị em một thời manh áo rách
Chia đều nhau thân phận trẻ mồ côi
Tôi lớn lên sớm nhập cuộc vào đời
Anh chị em tự mỗi người mỗi cảnh !

Ngày của Mẹ hồn tôi mùa gió lạnh
Có Mẹ đâu để nhớ lấy một ngày
Ai còn có đóa bông hồng cài áo
Tôi suốt một đời bông trắng cầm tay !

Chiều hôm nay lòng quê xa vạn dặm
Ngồi một mình hiên trước ngó trời mây
Mây có núi để bay về nương náu
Tôi mồ côi từ lúc mới ba ngày….

Hiên Trăng
Ngày của Mẹ 09/05/2010

THÁNG NĂM NÓI CHUYỆN THÁNG NĂM


Mới vào chuyện đã nghe ra có điều bất ổn về cái nhan viết về tháng 5 bởi vừa mới “lượm” được về “uy lực” khi nói về dấu phẩy hay còn gọi là dấu phết (, )

Dấu phẩy trong Việt Ngữ:
Người vợ đọc:
"Mỗi gia đình có 2 con, vợ chồng hạnh phúc"
Người chồng sẽ đọc:
"Mỗi gia đình có 2 con vợ, chồng hạnh phúc"
Dấu phẩy trong Anh Văn:
Woman without her Man is nothing
Người Đàn Ông sẽ đọc là:
“Woman! without her Man, is nothing.”
Còn người Đàn Bà sẽ đọc là:
“Woman! without her, Man is nothing.”

Vậy thì, Tháng Năm Nói Chuyện Tháng Năm
Xin cứ đọc là Tháng Năm nói chuyện tháng năm.
Bởi, riêng tháng Năm, thường có nhiều ngộ nhận trong câu chữ.
Tháng, năm.
Tháng Năm.
Phẩy, phết không cẩn thận lại lạc ý, lạc đề.

Tháng Năm có một ngày buồn nhất mà vui nhất : ngày của Mẹ.
Với tôi là ngày buồn. Buồn hơn hết những nỗi buồn khi ( mọi người ) nhớ về Mẹ.
Tôi sinh đúng ba ngày thì Mẹ tôi mất. Tôi mồ côi từ lúc đó cho tới bây giờ tóc đã muối mặn (chát) tiêu (sắp hết) cay.
Đầu tiên là chưa từng nếm được dòng sữa ngọt tình mẫu tử của Mẹ.
Rồi sau đó cũng chưa từng bao giờ được sưởi ấm trong vòng tay của Mẹ.
Chưa từng được Mẹ đánh hằn dấu roi vì hư quá là hư.
Chưa từng được Mẹ xoa đầu khen vì ngoan quá là ngoan.
Chưa từng được Mẹ nấu miếng ăn ngon dành cho con chỉ để được ngồi ngó con ăn ngon lành mà cảm thấy sướng ran lòng dạ.
Còn rất, rất nhiều, những điều “chưa từng” mà trong hơn nửa cuộc đời ( suốt cuộc đời) tôi chưa từng được hưởng.
Phải nói, đó là điều bất hạnh quá lớn lao ( rất là thương cảm ) cho cả một đời người.
Nói chi cho lựng nỗi buồn những tháng, năm ( có dấu phẩy[phết] rõ ràng để phân biệt tháng 5 tháng Năm) mồ côi Mẹ !.
Buồn rớt mồng tơi.Buồn rơi nước mắt. Buồn thắt cả lòng. Buồn đong cả đấu. Buồn thấu tâm can. Buồn tràn nước lũ. Buồn đủ nét buồn.
Nói chung, là Buồn.
Buồn quá là buồn. Tháng Năm ( tháng 5 ), ngày-của-mẹ….

Hiên Trăng
Ngày của Mẹ 09/05/2010

tháng 5 05, 2010

THƠ VIẾT CHO NGƯỚI ANH VỢ


gởi anh Tám Đông, ngày giỗ

Hồi mới qua đây chưa kịp lại hồn
Anh vội ra đi làm hồn ta xanh tái
Đất Hứa mà ! Cứ tưởng là trẻ mãi
Ai ngờ đâu đi sớm quá vậy trời !

Xưa là bạn bây giờ là anh vợ
Ta lê thê lếch thếch kéo bầu đoàn
Qua xứ người thấy điện thắp sáng choang
Thằng bạn ngày xưa gọi là anh vợ

Quần áo láng e đi giày mũi nhọn
Tay lon beer tay điếu thuốc lừng đời
Gặp lại nhau đố mày tao dám gọi
Bạn ngày xưa giờ chạy biến mất tiêu

Ta vốn tính đất không kham trời khó biểu
Chuyện bất ưng thà bỏ vốn mất lời
Đêm ngồi với nhau cuối đất cùng trời
Hiểu thấu đời anh thương người bạn xưa

Ông anh vợ ơi tình đời chia nửa
Cam ngọt trời Đông chua chát trời Tây
Ta từ trời Đông lưu lạc tới đây
Đâu biết trời Tây có nhiều ngang trái

Đêm khuya lặng kể chuyện đời trường trải
Là đêm xưa, đêm cuối được gần nhau
Cảnh đời xa thương hải lạc bể dâu
Anh bỏ đi đâu không thèm quày ngó !

Chiều nay thắp nén nhang cho anh vợ
Mời lon beer anh thích : Budweiser
Đốt điếu thuốc chia cùng nhau nỗi nhớ
Một góc ngồi, buồn thầm lặng, ngó nhau!!!

Hiên Trăng, chiều 05/05/2010

tháng 5 02, 2010

VỀ GHÉ NẮM BÀN TAY MẸ


chiều tháng Năm con ghé về thăm Mẹ
thắp nén nhang nhớ Bọ ngủ lâu rồi
khói hương quyện theo mây trời trôi nổi
có ấm nồng nấm mộ trời quê xa !

Mẹ bỏ thương hương khói lại bên nhà
đi không nỡ cứ rứt lòng ngó lại
mười mấy năm lạc bể dâu thương hải
chiều tháng Năm hương khói nhớ người xưa !

khi về thăm thấy Mẹ già hơn nữa
con nén lòng cầm tay Mẹ, rưng rưng
giữa nỗi đau con và nỗi Mẹ mừng
chan hai nỗi là nỗi buồn thầm lặng !

buồn bàn tay đã trở gầy khô lạnh
nét xanh xao trên từng nếp da nhăn
Mẹ vẫn vô tình giữ bàn tay con nắm
chia nỗi mừng đâu chia nổi lòng con !

nắng vàng tháng Năm se lạnh trời buồn
con ghé về thăm nắm bàn tay Mẹ
đừng trách con lâu lắm rồi không ghé
nay con ghé về Mẹ có vui không !

Pomona, ngày giỗ Bọ
hiên sau nhà Mẹ, chiều 02/05/2010