tháng 8 31, 2011

GIÓ TÌNH


ngồi đây tránh nóng vậy thôi
hiên sân chờ mát gió trời ghé qua
nửa-này thầm lặng hiên nhà
nửa-kia lát nửa tìm ra với tình !
từ riêng nhau chỗ hai mình
ngó quanh quẩn cứ níu tình nhau thôi !
chiều nghiêng nắng giạt cuối trời
hiên sân ghé chút để rồi mây trôi
ra đây cùng ngắm chiều đời
chia nhau còn buổi chiều trời gần nhau
gần nhau để thấy nhau lâu
mai kia mốt nọ có đâu thấy hoài !

từ dâu bể lạc Đông Đoài
nửa-kia với một-nửa-này gần nhau !...

chiều cuối tháng 8/2011

tháng 8 30, 2011

MÙA TRĂNG THÁNG TÁM


gởi Xóm quê tôi

Chị Bưởi về. Phấn son trang điểm đài cát tiểu thơ. Cả cái Xóm nghèo xôn xao náo động háo hức túa ra đường coi mặt. Chị bước xuống cái xe Taxi, mấy thuở mấy đời mới thấy được cái xe Taxi ở ngoài phố mà ghé về Xóm, đứng chờ ông tài xế ôm cái vali to vô tới sân nhà.
Xe rồ máy mịt mù khói chạy đi, theo sau đám con nít hiếu kỳ rượt đuổi coi thử xe với người có chạy bằng nhau không. Xe rẻ xuống con dốc bỏ xa đám con nít cả một quãng dài. Thằng Chút dang hai tay cản đà đám chạy theo, nói : “ Thôi, bây ơi !. Làm chi mà chạy kịp”. Cả đám con nít lại trở chạy lui về nhà chị Bưởi. Tôi chạy sau cùng, thua chót.
Chú Ngự, Ba của chị, lúc đó có hay biết chi đâu bởi đang ngồi trong quán mụ Nghệ với hai ông bạn lai rai xị rượu đế với dĩa mực khô chấm nước mắm chanh đường ( đường tán giả nhuyễn giã mặn làm chi cao sang với tới đường cát trắng), màu mè chìm nổi thêm là trái ớt-chỉ-thiên xanh đỏ theo mùa.
Chưa kịp rước đợt ly hai cho nhẵn xị đế thì thằng Thơm, bạn của tôi con của chú Ngự em của chị Bưởi, hớt hơ hớt hãi báo tin : “ Ba ơi !. Chị Bưởi về “. Chú nghe tiếng thằng con mà khựng ly nửa chừng rồi bỏ xuống bàn, nhìn trâng về phía trước, im rồi lặng người. Hai người bạn còn đang nửa nạt nửa mỡ chưa phân cảm giác thì mụ Nghệ, thiệt quá chừng tinh tường chuyện thế sự, vội tới bên chú Ngự. Mụ cầm ly rượu của chú , cười mĩm thôi không có cười to, chỉ có tiếng mụ là to rổn rảng : “ Rứa là vui rồi, nghen chú”. Mụ làm một hơi cạn ly rượu của chú.
Rồi đuổi chú về. “ Đi về đi chú. Về mà thấy bốn biển năm châu “.
Chú Ngự buộc phải nghe lời bà chị ( chắc là phải nghe vì tiền rượu ký nợ nhậu đùn đẩy lâu rồi chưa trả ) đứng lên. Đứng lên mà không thấy hiên ngang chi hết, chỉ thấy thằng Thơm nắm tay Ba dẫn về nhà. Dáng đi không xỉn không say. Thấy như xiêu đổ giữa chiều tháng Tám.
Đám con nít tụi tôi nhạy bén tin tức còn hơn phóng viên nhà báo nhà truyền hình. Chị Bưởi chỉ mới, rón rén, bước chân xuống xe Taxi thôi mà tin tức đã chuyền lan khắp xóm. Kế tới là mấy Mệ, mấy Dì, mấy Cô, mấy Thím, mấy chị, mấy em ( em gái thôi mấy em trai chưa chắc là bằng) đã tung tin dậy Xóm.
Nhà nhà người người bỏ buổi cơm chiều tháng Tám, vì câu chuyện đang nhớ đang viết đang độ thời gian tháng Tám, đổ xô tới nhà chú Ngự ngóng tin. Ngóng tin chớ không phải là săn tin như mấy ông nhà báo nhà truyền thanh truyền hình.
Chỉ ngóng ( trông, đợi ) tin mà truyền miệng nhau cho thỏa cái tai thích nghe cái miệng thích nói.
Tôi thì bốn mùa hình dong đầu trọc răng sún. Đầu trọc thì trơn lu trơn láng không rườm rà vướng tóc cho nên dễ chui hơn dễ nhủi hơn, răng sún thì nói vốn khó nghe nên ngại nói năng cứ ngậm miệng ăn tiền ăn giựt thời giờ len lỏi chun vô chỗ nào gần nhất dễ thấy nhất. Chỗ đứng của một chiều tháng Tám năm nào là chỗ, sau những cú húych, đẩy, chen, lấn không từng nương tay mới được đứng sát bên khung cửa sổ ( không đóng, chắc là quên không đóng theo thói quen như mọi nhà vẫn suốt ngày đóng kín, ở Xóm tôi ). Gần và sát để tha hồ thấy chị , nghe rõ tiếng chị.
Sau mấy năm không gặp, ối trời ơi, chị đẹp quá chừng quá đỗi. Đẹp tới nỗi lòng tôi con nít mà cũng biển khơi lồng lộng tự hào sao Xóm nghèo mình lại được có người đẹp tới dường như vậy !
Thấy hai mẹ con ôm nhau khóc òa.
Vừa lúc chú Ngự tông cửa bước vô. Chị giật mình vội thả vòng ôm Mẹ, nhìn Cha. Nhìn sững. Chú Ngự cũng nhìn con, nhìn sững. Cuối cái nhìn nhau, chú nói :
- Bỏ lửng nhau đành đoạn mà đi nay còn trở về chi nữa ?. Có phải về để níu Mạ níu Ba không đó !. Ba chừ cứ coi như là không có đứa con, ý Mạ thể nào Ba không biết nhưng lỡ đã ghé chiều nay rồi thì cứ ở lại rồi mai đi. Một đêm rồi tới sáng con cứ ngủ thẳng giấc cứ để trắng giấc cho Ba. Ba chịu được quen rồi.
Chị Bưởi nhoài người muốn ôm nhưng chú Ngự khoát tay, quay mặt. Chị khóc :
- Ba ơi ! Con về thăm Ba thăm Mạ thăm mấy em rồi mai con đi cho Ba thỏa lòng. Khoảng thời gian dài con đành đoạn phải xa Cha xa Mẹ xa mấy em xa chỗ khó nghèo triền miên đói cơm lạt muối tìm chốn cơm no cũng xót dạ lòng đau lắm nhưng cũng nén lòng buộc phải ra đi...
Chú Ngự quay nhìn chị :
- Nói nghe giỏi nghe hay mà đã được chốn cơm no chưa ?.
Chị Bưởi vòng tay cúi đầu :
- Thưa Ba con đã tìm thấy được rồi.
(còn tiếp )



tháng 8 26, 2011

VÙNG VẰNG THÁNG TÁM



Tháng Tám lỉnh kỉnh những giỏ xách thức ăn nấu sẵn, những vật vụng cần thiết cho cô Út chuẩn bị vào niên học mới. Đường xa lái xe cẩn thận nghe con. Lên tới nơi rồi gọi cho Ba. Út cười vui nói Ba Mẹ ơi con lớn rồi, Ba Mẹ đừng lo. Ừ, thì đừng lo nhưng chắc là đừng nhớ !
Tháng Tám chú Tư ôm hôn Ba Mẹ nói giờ con phải đưa Ngân lên Chicago để lo nơi ăn chốn ở cho mùa học tới, tuần sau con về. Hôm qua, đứa con dâu tương lai ôm Ba Mẹ nói Ba Mẹ giữ gìn sức khỏe, mùa nghỉ Đông con lại về, Ba Mẹ đừng lo. Ừ, thì đừng lo nhưng chắc là đừng nhớ !.
Tháng Tám, tuần sau khi chú Tư lo xong nơi ăn chốn ở cho Ngân, lại trở về hối hả chuẩn bị vào Trường kịp năm học mới. Thế nào chú cũng nói con lớn rồi Ba Mẹ đừng lo. Thế nào rồi Ba Mẹ cũng đứng bên hiên nhà nhìn chú vòng xe ra xa lộ để về lại vùng Đại Vực. Nhìn chú, chỉ mới một năm xa vòng tay, đã vững vàng chững chạc quá chừng rồi. Ba Mẹ sẽ không đừng lo nhưng chắc là sẽ không đừng nhớ.
Các con giờ như suối ra sông như sông hòa nhập con nước xà đôi ( nước-xà-đôi là nơi mặn ngọt khơi trong gạn đục dòng đời, vẩn đục hay trong xanh, tiếp nối hay bỏ cuộc, an phận hay vươn lên ) để nhập dòng Biển lớn thênh thang quyết định cuộc đời mình. Ba Mẹ giờ có được hạnh phúc lớn lao là các con đã vượt qua con nước mặn ngọt xà đôi để vươn lên tiếp nối dòng đời đuổi bắt công danh sự nghiệp. Vậy thì còn có lo gì đâu !. Chỉ nhớ thôi mà !.
Tình yêu Cha Mẹ thương con thì không qua từng giai đoạn nhiêu khê như vậy. Khởi đầu là Biển và suốt đời vẫn cứ là Biển rộng bao la.
Buổi họp mặt gia đình đông đủ nói chuyện rồi đây, sau hai tháng ngắn chưa đủ những cuộc vui, ba đứa sẽ đi học xa nhà, cô Ba khen Ba buồn thua năm ngoái. Cô Ba ơi nỗi buồn một năm rồi chắc hắn đã chai. Khi nhìn lại ba đứa con, sau một năm xa nhà tự lực, đã trưởng thành chững chạc. Nỗi buồn năm ngoái ngó lại, đã lỗi thời. Bây giờ ba đứa con ngoan đang ngon trớn tiếp nối năm thứ hai, chấp nhận xa nhà, Ba thấy yên tâm nên có buồn chi đâu !. Chỉ nhơ nhớ nhoi nhói thôi mà !.

Tháng Tám Lê Hữu gởi tặng tác phẩm Âm Nhạc Của Một Thời vừa mới xuất bản vừa mới ra mắt ở Houston. Bạn cùng Trường về tham dự đông mà mình thì vắng bặt. Thiệt khổ cho đời sống bon chen không đủ điều kiện để hãnh diện sung sướng đứng bên nó nhìn nó ký tên tặng sách cho thằng bạn cùng Tường cùng lớp ngày xưa.
ĐÊM HỘI NGỘ
BANMÊTHUỘT
gởi anh Trần Vịnh
và các bạn Trần văn Chính, Phan Ni Tấn(ND)
Lê Hữu Lộc, Mây Hải Đảo, Hoàng Đình Khôi


vô mấy chai thấy rõ trường xưa
thấy tụi mình lột da trẻ lại
nhắc chuyện học trò cười thoải mái
cái vẻ già nua trốn mất tiêu

mấy mươi năm lận đận lêu bêu
đi đứng một mình buồn nẫu ruột
lâu lâu nhớ về banmêthuột
chẳng có ma nào chia nỗi buồn

cứ nghĩ là thôi buồn-muôn-thuở
còn mong chi gặp lại bạn bè
bụi phấn thời gian rơi lặng lẻ
phủ lối đi hoa-mộng-học-trò

rồi bỗng một hôm rất tình cờ
nắm được bàn tay Trần văn Chính
ngồi gần dựa hơi anh Trần Vịnh
nghe Phan ni Tấn hát du ca

thấy Hoàng đình Khôi cười nghiêng ngả
ngóng chuyện tiếu lâm Trúc-nhà-đèn
bàn tiệc nói cười rung ly chén
sao Lê hữu Lộc vẫn trầm ngâm

đêm đó đâu say nhưng xây xẩm
choáng ngợp niềm vui gặp bạn bè
bụi phấn thời gian thôi lặng lẻ
ồn ào như buổi chợ Lạc Giao

cứ tưởng đang ngồi quán Chi Cao
hút Bastos xanh làm người lớn
uống ngụm 33 mà muốn dợn
muốn phun sợ mất dáng phong trần !

cứ tưởng đang nương trời cố quận
chia nhau cái nắng-bụi-mưa-bùn
bàn ghế sân chơi trường lớp cũ
thoáng về xao động nỗi bâng khuâng

tụi mình giờ đã... nhòa hương phấn
muối tiêu đã mặn chát mái đầu
gặp nhau thương lại thời yêu dấu
mắt cay lòng quặn nhớ ngày xưa

ngày xưa...ngày xưa...gội nắng mưa
vẫn mới màu vôi trường lớp cũ
vẫn thương tình bạn trời ly xứ
cuối đời còn được nắm tay nhau...

kỷ niệm đêm họp mặt tại nhà
Trần văn Chính&Vân Anh San Diego, CA.


Tháng Tám Trần văn Chính&Vân Anh gọi điện rủ lên Santa Ana tham dự đêm Phong Trào Hưng Ca có Nguyễn Quang Trúc là Phó Phong Trào từ Florida về. Lên. Nhất định phải lên để gặp lại người bạn cũ thời Trung học Ban Mê Thuột.
Trần văn Chính, Nguyễn Quang Trúc (nhà thơ Mây Hải Đảo) là bạn cùng niên khóa. Trần văn Chính rời Trường vào binh chủng Không Quân. Trúc thì vào Hải Quân ( thảo nào bút hiệu là Mây Hải Đảo ). Đâu có ngờ là anh chàng học trò quỷ quái nghịch phá như điên của Trường cũ lớp xưa với biệt danh là Trúc Nhà Đèn qua thời buổi nhiễu nhương dâu bể( tang thương quá chừng )lại là một nhà Thơ tình lãng mạn một nhạc sĩ với những ca khúc đấu tranh trong phong trào Hưng ca Việt Nam.
Gặp nhau chưa kịp nhắc chuyện học trò xưa đã vội vã nhờ Vân Anh chụp một tấm hình lưu niệm. Tấm hình không riêng hai đứa, tất nhiên là có Trần văn Chính lại bất ngờ có thêm MC Việt Dũng. Cám ơn em nghe, Việt Dũng, đã cùng ghé vui chung với tụi anh một tấm hình.
Vào bàn ghi danh, lại chụp hình, lại bắt tay thân mật với những người bạn văn nghệ bất ngờ gặp. Mới biết ( mừng ) là mình dù bao năm rồi quy ẩn nay trở lại khung cảnh sinh hoạt xưa vẫn còn có bằng hữu văn nghệ nhìn mặt họ hàng. Bất ngờ nổi bật là gặp “thằng em lưu lạc”, nhà thơ Tâm Vô Lệ, Giám Đốc ( cũng liều mạng dám làm luôn ) liên mạng Thư Viện Việt Nam Toàn Cầu. Hai anh em ôm nhau mừng vui quá đỗi. Dễ cũng hơn mười năm rồi, lâu quá, chú em ơi ! Có bài Thơ ( đã vào blogs trần huy sao trên tvvn.org ) cho chú nè :
THẰNG EM LƯU LẠC
gởi tamvole

đi mỏn mười năm chưa ghé về
đường xưa mất dấu lạc người thơ
trách một dòng sông hùa theo Biển
để nhánh rong phiêu xàu héo khô !

miếng vui xưa níu hoài chưa trả
nhà xưa đã loạn dấu đường quen
thằng em hồi đó giờ lưu lạc
đi mỏn mười năm chưa ghé về !

bỏ lại tiếng đàn bông sứ trắng
bỏ lại câu thơ buồn ngùy ơi !
mười năm !. Chú biết mà !. Lâu lắm
đủ nhíu đời nhau bạc tóc rồi !

anh nhớ mùa xanh xưa, chiều đó
chú ôm đàn dạo nhánh rong phiêu
escondido mùa gió lạnh khô
ông bạn Vi Vi ngồi rượu, níu chiều…

anh níu tiếng đàn tâm vô lệ
đón ly chia nửa cùng Vi Vi
ôi chao một thuở vui chi kể
vậy mà không níu được người đi !

từ đó ngó nhau mà không thấy
thằng em lưu lạc mỏn mười năm
lâu lắm rồi em!. Sao lâu vậy !
chưa có lần em ghé về thăm…

Hiên Trăng
San Diego, đêm 14/02/2011
(*)
trách một dòng sông, thi tập, tâm vô lệ
nhánh rong phiêu, thi tập, trần huy sao
chú ( cũng như nhạc sĩ Trường Hải ) nhắc nhớ là tháng 9/2011 cũng tại nhà hàng này có tổ chức một đêm nhạc. Sẽ có hai bản nhạc phổ Thơ trần huy sao được trình bày anh có điều kiện nên đến tham dự. Không nói với anh Trường Hải nhưng nói riêng với chú là anh ốt dột quá xá chừng !. Gần cả ngàn bài Thơ mà chỉ đâu mười hơn phổ nhạc ( trong số nhạc đó phần hơn là ông bạn Võ Tá Hân phổ thôi ) chú em thì chỉ vì cảm tình riêng mà phổ nhạc hai bài Bông Sứ Trắng và Nhánh Rong Phiêu trình làng trong đêm đó. Có ca sĩ của Trung Tâm Asia trình diễn hai bài nhạc (của em) phổ Thơ( của anh). Nghe thì sướng mê mà thôi em ơi đừng bắt anh đi, tội nghiệp. Coi như kỷ niệm một thời bông sứ trắng nhánh rong phiêu hai anh em mình có nhau. Anh ngại chỗ đám đông xin em hiểu.

Lại bất ngờ gặp chị Dương Nguyệt Ánh. Cám ơn anh chị đã chia chung một tấm hình cùng với bạn bè.
Gặp cơ duyên chị Bích Huyền đài VOA (Việt) như còn nghe đâu đây giọng chị đọc thơ trần huy sao nhiều lần qua mục tác giả&tác phẩm. Chỉ nghe tiếng nói thôi mà chưa từng gặp mặt. Nay đã gặp nhau rồi. Nắm tay nhau, đứng gần nhau. Máy chớp sáng.
Rồi lại đứng bên nhạc sĩ Trường Hải. Máy chớp sáng.
Đứng bên ca sĩ Quốc Anh. Máy chớp sáng.
Đứng bên nhà thơ Y Cao Nguyên. Máy chớp sáng.
Đứng bên huynh trưởng Xuân Rỏan, Vĩnh Anh. Máy chớp sáng.
Đứng bên Trần văn Chính, gần mười năm gặp nhau mà thiệt là sơ sót, chưa từng có tấm hình hai đứa riêng nhau. Máy chớp sáng. Hai lần, chớp. ( cám ơn em, Vân Anh, đã chụp hình hai đứa anh trong khoảnh thời gian chiều đời lưu lạc, không còn nữa đâu còn nữa thuở hoa mộng học trò).
Đứng bên anh chị huynh trưởng và đàn em một thời Trung Học Ban Mê Thuột. Máy chớp sáng.
Tháng Tám, đường xa về lại San Diego, Vân Anh giữ vững tay lái cho hai thằng bạn ngồi giãi beer ( không giãi rượu vì có từng uống rượu đâu !). Thêm một lần nữa, cám ơn Vân Anh, hòa chung tình chồng tình bạn theo cùng tình nghĩa Trung học Ban Mê Thuột ). Hiếm hoi quá, nỗi tình chan hòa ( chan nhau rồi hòa quyện với nhau ) trên đất quê người!.

Tháng Tám lây lan cơn ho dai dẳng bà xã trở mùa chớm Thu. Bên ho sù sụ bên ho đang chớm lây lan lây sang. Tình yêu thì đồng điệu nhưng cơn ho thì né tránh khó nên đồng điệu. Cũng buộc phải, đêm đêm, ra sofa nằm ngủ ngáy để (đành) lạc điệu còn hơn là đồng điệu. Nhớ ngày nào còn ở tháng năm quê khổ nhà tôi ( là bà xã đó ) đâu có ho không hề có ho trong không khí tù túng bẩn chật cho dù khi có một khoảng thời gian ( dài ) làm thuốc hút vấn bỏ quán kiếm tiền đắp đổi sống qua ngày. Nhà vẫn hàng ngày sau giờ lên bục giảng là về vấn thuốc đếm thuốc bỏ bao giữa mịt mù khói thuốc như tàu hỏa của thằng tôi hư thuốc lá cà phê hư rượu beer thời cuộc. Bây giờ nhà hửi mùi khói thuốc nói ho thêm hôi thêm nhăn mặt nhíu mày thiệt là khó chịu nên tôi phải ngồi hiên sau ngược gió. Đôi khi cơn gió chơi nghiệt, đổi chiều, lại phải ra ngồi hiên trước. Nhà hai bên có phải gió mùi hương hôi bay ngang chắc là không ưng lòng không ưng bụng người hàng xóm. Thiệt là lưỡng đầu thọ địch. Hút thuốc đâu có tội ( hình luật ) chỉ có tội ( tình nhau ) thôi.
Lời khuyên bác sĩ Tư Đào : nên lạc điệu thì hơn !.

Tháng Tám viết được mấy bài Thơ dài ngắn có lại xóa đi vì không ưng ý. Lý do : không phải chủ ý làm Thơ cho thiệt nhiều để lên báo in, báo mạng nạp thêm lượng ( có thêm nghiệt cái là có lượng mà không không có chất ) cho mình. Anh bạn Thơ Khê Kinh Kha (thtp://trangvhntnguoncoi.wordress.com) nói thơ hay wá mình rất thích. Email vậy thì đọc vậy thôi nhưng mà cẩn thận không chừng vì xả giao. Quan niệm Thơ không nói được lên điều muốn nói thì thôi đừng, đừng làm Thơ, cứ bình thường như mọi người, thở . Thở rất cần cho sự sống. Thơ rất cần cho cuộc sống nhưng đừng nghĩ là thở cũng ra Thơ. Thơ và thở có điều dị biệt. Tất nhiên là còn thở mới còn Thơ nhưng nín thở (qua sông) để cho (có nhiều ) Thơ là điều không thể.
Lời nhận xét của dương gian : Những người làm Thơ là do Trời phú thiên phú, là Trời cho đó. Đừng ná thở nín thở để làm Thơ.

Tháng Tám uống cà phê với người bạn trẻ tình cờ mới quen qua blogs riêng trên tvvn.org. Bạn trẻ ngờ ngợ nhớ tấm hình trên blogs sao giống người đang gặp. Hỏi ra mới biết hình và người đang gặp là như nhau in nhau có nhau. Vậy là mừng vui như ngộ cố nhân rồi nhã ý mời vô quán cà phê làm một ly sẵn hơi liều-một-đám. Câu hỏi đầu tiên ( y như phỏng vấn) là bao giờ anh mới hết Thơ. Ngỡ ngàng quá chừng !. Bao giờ !.Tới bao giờ mới hết (để ) làm Thơ. Câu hỏi có ngầm ý thử lửa gì không đây !. Tất nhiên là khi không còn hiện hữu trên cõi đời thì không còn làm Thơ nữa. Hỏi mà đã chắc-bắp-nếp câu trả lời rồi sao còn hỏi !. Đang suy nghĩ thì ông bạn trẻ tự mình trả lời thời gian rồi cũng qua đi đời người rồi cũng xa đi chỉ còn Thơ ở lại. Sực nhớ đó là những câu Thơ viết ngay đầu trang của thi tập Chỉ Còn Thơ Ở Lại xuất bản năm 2002. Người ta hỏi bao giờ anh mới hết Thơ chứ có hỏi bao giờ anh mới hết làm Thơ đâu ! Ông bạn trẻ này vui tính quá xá chừng.
Những điều rất thật về Thơ :
vợ nuôi ăn mập mạp đỏ hồng
để làm Thơ đăng bao chợ
có một lần em ( chẳng biết thật hay đùa )
nói : anh cứ làm Thơ chùa đăng báo chợ
tôi gật gù khẽ nói ( cũng vừa thật vừa đùa )
thì em cũng thường ra chợ lấy báo chùa !

có nhiều lần em đọc thơ tôi
lại rưng rưng nước mắt
tôi tự nghĩ những điều rất thật
Thơ chùa!. Nước mắt…cũng chùa sao !


Tháng Tám bắt đầu trả nóng để dan díu cái se lạnh chớm Thu.Cuối chiều ngồi trước hiên nhà nhìn nghiêng nhìn ngửa không thấy ít thấy ai đi qua đi lại như những ngày còn nắng nóng. Nhìn lên thấy mây không còn tản mạn mà đã vầy đoàn nặng nề chậm chạp trôi về hướng núi . Trời trở màu chì than không còn trong xanh. Gió nhẹ đã không còn cảm thấy mát mà se se lạnh. Đêm trở mình mau hơn. Giấc ngủ sofa phòng khách cố đè nén cơn ho sợ con nghe nó lại xót lòng. Trong phòng the thì bà xã không dằn nén nổi cơn ho đã lên tới cấp độ trầm kha dai dẳng. Những cơn ho chắc là thắt ruột bởi ngoài sofa đang nằm cố nén ho mà nghe trong đó ho cũng thấy thắt lòng. Vợ chồng buồn vui cay đắng ngọt bùi còn có thể chia sớt được nhưng đau đớn thể xác từ những căn bệnh thì không thể nào chia được. Muốn chia nhau cũng không cách gì chia được. Nằm ngủ một mình ngoài này nghe tiếng ho một mình trong kia cũng theo đà mất ngủ luôn.
Nhận xét : có trường hợp không bắt buộc phải ngủ một mình mà phải nói là bị ngủ một mình khi đang ngủ hai mình
NẰM NGỦ MỘT MÌNH

nằm một mình không ngủ được, làm Thơ
Thơ nhẩm trong đầu không ghi trên giấy
con dế kêu sương hiên khuya giá lạnh
nghe thấm buồn như nằm-ngủ-một-mình
ngủ một mình khi đang có hai mình
không biết sao mà em vô tình vậy
lý lẽ đầu tiên là anh hay ngáy !

khi tình yêu tới thời vận không may
tiếng ngáy ngày nào đã thành tiếng sấm !

nằm chung một giường chung chăn nệm ấm
mà thật ra là hai mình ngủ riêng
hai cái lưng đối mặt giấc sầu miên
kẻ ngáy hướng Đông người thở hướng Đoài
đêm trở giấc vật vờ quay trở lại
chỉ thấy cái lưng không thấy mặt người
giấc ngủ bỏ chừng dỗ hoài không tới
bỗng ngộ chữ “ quay lưng” mà thấy nhói
khi quay lưng là không ngó nhìn nhau
không ngó nhìn nhau là không thương đâu
không thương đâu mới quay lưng ngoảnh mặt !

có không đây!. Mấy mươi năm trăng mật
sao bây giờ nằm ngủ lại quay lưng !!!

em ơi ! Hồi đó mình là người dưng
khi thương nhau là người thương khác họ
nắm tay nhau đi giữa đời gian khổ
ngó nhau hoài để biết mình có nhau
có nghỉa hai mình rất là thương lâu
sao tới giờ lại quay lưng ngoảnh mặt
em ngó hướng Đông chắc gì em thấy
anh ngó phương Đoài có thấy gì hơn !
chỉ thấy hoài một giấc ngủ cô đơn
đâu thấy tình yêu trăm năm đầu bạc
cũng tới lúc có một người đi lạc
tới một chỗ nào không thấy được nhau
để lại một người quay quắt lòng đau
không thấy ấm một khoảnh lưng quay mặt
quờ tay lui sao chỉ quờ trống vắng
mới biết mình đang giấc ngủ mồ côi...

có khi nào, nửa đêm, em thức giấc
nhớ vô cùng tiếng ngáy ngủ của anh....

bài Thơ này bà xã vô cùng bất ưng, cự nự dữ dằn. Đúng là lý lẽ trơn lu như da cá Lóc của mấy tay làm Thơ, diễn giải cách nào cũng xuôi trớt. Ngủ ngáy như sấm thì buộc phải quay lưng quày lưng quảy lưng để bớt nghe mà ngủ cho yên, không đạp (hắn) một cái cho đã nư đã giận đã cái chưn là may lắm rồi, còn bày đặt lý này lẽ nọ.
Nghe ra cũng đúng như có đọc đâu đó: Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Ai mà chột mắt thì nửa hồn thương đau !.

Tháng Tám Tư Đào với Út Linh, sau hai tháng Hè về với cả nhà, nay lại đi học xa nhà bỏ hai con khỉ ho cò gáy. Là hai con khỉ già đang ho sù sụ. Là ngôi nhà vừa mới đông vui rộn rã nói cười nay trở nên vắng vẻ âm thầm có khác chi nơi chốn khỉ ho cò gáy!. Gộp hai ý lại nói cho ngắn gọn vậy thôi mà !.
Những ngày vui Hè mới đó mà mau qua qua mau !. Mùi thơm miếng sườn nướng Trại Hè ở Dixon Lake còn vương vấn đâu đây. Tiếng con cá quẩy cắn câu đêm trên cầu Oceanside còn đâu đây. Ánh lửa bùng to rát nóng bên bờ biển Misson Bay còn đâu đây. Những chiều rộn rã tiếng nói cười họp mặt đông vui đông đủ đại gia đình còn đâu đây.
Nay đã đâu mất rồi mà nơi đây thầm lặng…
Buổi sáng Tư Đào rẽ khúc quành tìm ra xa lộ ra sa mạc ra xa gia đình rồi Mẹ rủ Ba ra quán Bolsa ăn cái chi đó cho nó dằn cái bụng buồn. Ba thiệt tình không muốn đi đâu chỉ muốn ngồi một mình ngó mây theo hướng con đi ngó núi về hướng con đi….Ngó cho đã đời nỗi nhớ. Nhưng không đành ngồi ngó một mình phải đi hai mình.
Đi đâu cho thiếp theo cùng
đói no thiếp chịu lạnh lùng thiếp cam

Bây giờ thiếp(đói)muốn đi mà chàng không đi(no)theo thì nỗi lạnh lùng không có đồng cam cộng khổ. Không có rồ-măng-tíc gì hết trơn hết trọi. Không chừng chén đọi lại đụng,va,choảng nhau.
Ngồi chưa ấm chỗ chỉ mới nói chắc là khoảng bốn giờ chiều là thằng Tư nó tới nơi. Thấy Mẹ đã chan hòa nước mắt nói thôi anh đừng nhắc nữa, Ba nín lặng nghẹn lời, nghẹn lòng níu giữ…Tô phở gà Bolsa sáng nay sao đắng quá nuốt không trôi, Mẹ phải chia một nửa.
Chị Ba khen Ba buồn thua năm trước. Nỗi buồn một năm rồi chắc hắn cũng chai. Bây giờ mới biết là không phải đâu là không phải đâu !. Hắn không chai mà hắn đang lây lan lây sang đó. Cũng như cả tuần nay Ba lây lan lây sang cơn ho của Mẹ tới sật sừ lừ đừ….
Nhận xét : Người bạn đời – hãy trân quý từng giây từng phút sống bên nửa-kia-của-mình, một trong hai nửa, không biết nửa nào, sẽ ra đi trước.

Tháng Tám vùng vằng những buồn vui nên viết ra câu chữ để phù phép cho vui lây nỗi buồn, buồn lây nỗi vui. Huề vốn.

Tháng 8/2011

THƠ VIẾT CHO TƯ ĐÀO DƯỚI HIÊN TRĂNG


gởi chú Tư Đào (Trần Minh Đạo)

mai Tư Đào lại trở về trường lớp
sáu tiếng lái xe qua vùng sa mạc
Mẹ cặm cụi lo thức ăn mặn, nhạt
mặn nhớ ăn liền còn nhạt dành ăn lâu

Ba chẳng có gì chẳng có gì đâu
chỉ nỗi nhớ theo con quày nhớ lại
chỗ nhà mình chỗ nơi con xa ngái
nhớ tới nhau thôi cũng đủ thấy gần

nỗi nhớ này Ba dành dụm từ đầu
khi con nhỏ tới khi con khôn lớn
nay gởi cho con trao hết cho con
cứ mang theo mà trang trải dọc đường

đường công danh rồi cũng lắm nhiễu nhương
cố gắng nghe con chân cứng đá mềm
đừng ngoái tình Ba tơ lòng vây quyện
con cứ ra riêng với bắt đời mình

cứ để Ba ngồi quen chỗ lặng thinh
chỉ nhớ thôi không chi ngoài nỗi nhớ
mai con đi đường xa về trường lớp
Ba vẫn mỗi chiều trải lòng theo con !

Phòng Văn
đêm khuya 25/08/2011

tháng 8 10, 2011

THƠ VIẾT CHO ÚT DƯỚI HIÊN TRĂNG


gởi cô Út ( Trần Nhã Uyên )

tháng Tám, Út trở về trường lớp
Mẹ đang cơn ho thắt ruột trở mùa
Ba cũng trở mùa tâm trạng ngày mưa
ngày mưa thì làm sao vui được !

chị Ba khen Ba buồn thua năm trước
nỗi buồn một năm chắc đã chai rồi
cái con ni nói ra nghe ốt dột
có buồn đâu chỉ nhơ nhớ thôi mà !

một năm qua hai đứa xa nhà
về lại thấy trưởng thành vững chãi
nước xa nguồn chim xa tổ ấm
Biển mênh mông trời rộng thênh thang !

dịp Út về tháng Sáu nắng giòn tang
qua tháng Bảy nắng khô giòn rụm
anh Tư không nổi chịu lò than Đại vực
cũng vội về đây nương gió Biển Hè

Ba ưng tụi bây nôn nóng đường về
để trộn nhớ trong vòng ôm nồng ấm
bỏ những đêm Ba ngồi lặng, lặng thầm
tiếng sương rơi ngỡ ai về hiên trước !

Út về đây rồi Ba như lượm được
niềm vui tràn nắng Hạ mát gió Hè
con vẫn là cô bé khóc nhè
cô Út Sún cô Năm nhè, hồi đó !

ai chẳng có riêng một thời để nhớ
lớn lên rồi nhắc lại chỉ cười vui
mà biết chừng đâu có chút bùi ngùi
khi nhớ lại một quãng đời xưa cũ !

tháng Sáu về vui chưa kịp đủ
tháng Tám vội vàng trở lại Trường xa
con thấy không, ngày tháng đi qua
mới đó thôi đã dợm mùa Thu tới !

dưới Hiên Trăng bài Thơ này viết vội
sợ ngập ngừng cảm xúc sẽ vơi đi
đã vơi đi là không viết được gì
dù chỉ một câu nói gì trang giấy !

thôi nhớ tới đâu thì viết vậy
chỉ nhớ thương thôi không có buồn
chị Ba khen Ba buồn thua năm trước
nỗi buồn một năm chắc đã chai rồi !...

Hiên Trăng
chiều 07/08/2011