tháng 6 30, 2009

MƯA GIĂNG TRỜI CỐ QUẬN


( Không có chị Hương trong những hình ảnh, kỷ niệm, kèm theo bài viết )

Trời cuối tháng Sáu, chiều nào cũng vần vũ mây đen. Tiếng sấm gầm lan trải về hướng núi Lang Biang và thỉnh thoảng có vài tia chớp lóe. Trời Đàlạt vốn đã buồn lại càng buồn thêm. Không khí trầm lắng, sâu hút tận những ngọn đồi mù sương lảng đãng. Phố Núi buồn hiu trong chiều. Nhịp sinh hoạt muôn đời như dòng chảy chậm buồn của Đàlạt đã trở thành như một biểu tượng của sự an lành, sâu lắng nội tâm. Một nét riêng, Đàlạt.
Hương đứng nép bên hiên hiệu sách Thiên Nhiên, tránh cơn gió thốc từ cuối dốc Minh Mạng. Trời bắt đầu vần vụ mây đen. Người đi đường vội vã tìm nơi trú mưa. Phố xá bỗng trở nên ồn ào, nhốn nháo. Tiếng còi xe inh ỏi. Hương ngước nhìn bầu trời đen kịt, quyết định trở vào lại hiệu sách. Mưa sẽ đến. Hướng Cam Ly trời đã giăng trắng màn mưa. Sẽ không còn kịp cho nàng đến bến xe Lam và, sẽ không còn kịp cho lần hẹn chiều nay với Trấn.
Khi nàng bước hẳn vào bên trong thì mưa cũng vừa kéo đến, nặng hạt. Tiếng mưa rớt nhịp dồn dập trên mái ngói và mặt đường tung tóe trăm ngàn giọt nước trắng xóa, vỡ òa lan chảy. Một đám mây mù vồ chụp xuống và phút chốc thành phố chìm trong màn sương trắng mịt mờ. Tiếng động chung quanh nghe loáng thoáng, xa. Hương cố tình đi thật chậm và chăm chú nhìn những tựa sách bày trong hàng tủ kính. Nhưng nàng có thấy gì đâu ngoài những màu sắc lẫn lộn và phía sau đó, hình như thoáng hiện khuôn mặt của Trấn đang chăm chú nhìn nàng. Ánh mắt có vẻ giận, buồn. Và gì nữa ? Chờ trông ! Đúng rồi,vì rõ ràng chính lòng nàng cũng đang mang tâm trạng đó. Bất giác, nàng quay nhìn ra phía cửa. Trời vẫn giăng kín một màn sương trắng.Trăm ngàn giọt mưa vẫn rơi đều trên mái ngói, tạo nên một thứ âm thanh dồn dập, thôi thúc. Nàng khẽ thở dài, lơ đểnh cầm một cuốn sách lật từng trang chăm chú. Những hàng chữ vô tri nhảy múa trước mắt, dồn cục lại, đen ngòm. Nàng để sách lại chỗ cũ, cầm lên cuốn khác. Cũng chẳng hơn gì ! Đi hết một dãy dài tủ sách, nàng cầm lên để xuống cả chục lần. Những hàng chữ cứ vẫn nhảy múa ngoằn ngoèo.. Nàng thở dài, đi lần ra phía cửa, nhìn bâng quơ phía đầu dốc mịt mù. Những chiếc xe vội vã chạy qua dưới màn mưa trắng xóa, nước tóe lên hai bên lề đường. Thỉnh thoảng, một vài người bộ hành cúi đầu chạy lúp xúp tìm chỗ trú mưa.. Nàng để ý tới một cặp trai gái dìu nhau dưới chiếc dù xanh, bên kia đường. Chiếc dù bé nhỏ mỏng manh như muốn bật tung lên dưới những cơn gió thốc. Họ vẫn dìu nhau đi từng bước chậm, bình thản qua những hàng người đứng trú mưa bên hiên. Hình như, tất cả, đã không còn hiện diện. Chỉ còn lại tình yêu. Chỉ còn lại những bước chân dìu nhau thầm lặng dưới mưa, dưới chiếc dù xanh là một cõi trời riêng tư. Và, hơi ấm quyện lẫn vào nhau trong cái lạnh chiều Phố Núi. Tự nhiên, Hương thấy khó chịu trong người, nàng thầm ganh tức cảnh âu yếm của cặp tình nhân đó. Nàng quay mặt nhìn nơi khác, nhưng hình ảnh hai người âu yếm dìu nhau đi dưới trời mưa, cứ ám ảnh nàng không rời. Một cảm giác cô đơn len lén ngập òa làm nhói buốt con tim. Đôi mắt cay cay, nàng cúi đầu dấu nhanh dòng nước mắt, ngượng ngùng rảo bước về phía trái. Nơi đó, có một góc nhỏ vắng người. Nàng muốn đứng một mình mặc dù trong lúc này, nàng rất sợ sự cô đơn.
Cơn mưa kéo dài tưởng chừng như không bao giờ tạnh. Phố đã lên đèn. Hương sốt ruột nhìn đồng hồ, giật mình khi nghĩ tới cơn mưa vậy mà đã kéo dài hơn hai tiếng. Giờ này, chắc chắn Trấn đã không còn nơi chỗ hẹn nữa. Anh sẽ nghĩ thế nào? Chắc là phải buồn lắm ! Có biết đâu, giờ này em cũng đang đứng đây, lòng như lửa bỏng. Nàng định bụng ngày mai sẽ ra bến xe thật sớm. Ý nghĩ đó làm nàng dịu nỗi xót xa. Nàng ngước nhìn ra bầu trời đen thẩm, mưa đã không còn nặng hạt nhưng gió rít từng cơn vật vã.Thành phố đang run rẩy. Tiếng gió miết trên đường dây điện cao thế phát ra âm thanh thê thiết kéo dài,kéo dài như chừng không dứt...

Chị Ánh cầm tay Hương vội vã kéo vào nhà :
- Thôi chết, ướt hết cả rồi nè
Chị phủi những giọt mưa đọng phấn trên chiếc áo len của Hương :
- Xin lỗi nghe. Chị cứ nghĩ là ngày mai Trấn mới đi. Sáng sớm, con Lan đến cho chị biết. Ai ngờ...
Chị ngừng lại nhìn Hương dò hỏi :
- Sao rồi ? Có ra bến xe hả? Gặp nhau chứ !
Hương không nói gì, thẩn thờ ngồi xuống ghế.Chị Ánh đoán được phần nào,vội đi vào nhà bếp,vừa đi vừa nói :
-Thôi thì, chuyện nói sau.Bây giờ uống với chị ly trà nóng đã. Trà Blao chính hiệu Đỗ Hữu đây.
Hương vẫn ngồi yên lặng, thẩn thờ. Chị Ánh bưng tách
trà nóng đến bên Hương, dịu dàng:
- Chị xin lỗi nghe. Chị thật vô tâm...
Hương cố gượng vui, mĩm cười :
- Chị có lỗi gì đâu ! Là ý tốt của chị đó mà.
Chị Ánh cầm tay Hương, khẽ gật đầu :
- Chị cũng muốn cho hai em có cơ hội nhưng nghĩ lại thấy ngượng trong tình huống này. Nếu mai Trấn đi thì buổi họp mặt
hôm nay mang ý nghĩa tiễn đưa. Nhưng bây giờ Trấn đi rồi. họp mặt lại chẳng khác gì vui mừng cho người đã đi xa. Chị thấy không hợp lý lắm. Nó làm sao ấy !
Hương nhìn vẻ bối rối của chị Ánh, nàng thấy thương hại :
- Thì có làm sao đâu !
Rồi nàng cao giọng :
-" Chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt. Xếp bút nghiên theo việc kiếm cung..."Đó, người ta lên đường đi giữ nước cho thỏa chí tang bồng hồ thỉ. Chia xẻ niềm vui đó, cũng là điều hợp lý chứ sao
Nàng cười thành tiếng. Chị Ánh nhìn Hương, vẫn còn nghi ngờ :
- Ừ nhỉ, có vậy thôi mà chị nghĩ không được. Nhưng mà em.. có sao không? Chị chỉ sợ em buồn lại khóc.
Hương lắc đầu. Nàng trầm ngâm nhìn từng sợi khói mỏng manh bốc lên từ tách trà nóng trong tay :
- Đâu phải cứ buồn lại khóc, cứ vui lại cười ! Đôi khi, vui mừng quá cũng khóc và buồn khổ quá lại cười đó thôi !
Chị Ánh cầm lấy tay Hương, nhỏ nhẹ :
- Cũng có thể là vậy. Nhưng đàn bà vẫn cứ khóc cười theo cảm tính, không dễ dàng như em nói đâu. Em nói thử chị nghe, hiện giờ em đang vui hay đang buồn đây ?
Hương trả lời một cách hờ hững :
- Không vui mà cũng không buồn..
Chị Ánh đáp lại, dứt khoát :
- Vậy là em đang buồn đó. Chị biết mà... Thôi, bỏ qua đi. Giờ mình tính chuyện của mình. Đố em biết chị đang nghĩ gì đây ?
Không đợi Hương trả lời, chị Ánh liếng thoắng :
- Ngoài trời mưa gió thế này điều thú vị nhất của dân Đàlạt tụi mình là đổ bánh Xèo, phải không?.Ngồi bên bếp lửa hồng ấm áp, chờ chực cái bánh vừa đổ xong nóng hổi. Vừa ăn vừa nói chuyện trời mây cũng là một cái thú. Một cái thú vị tuyệt vời, nhất là...
Chị bỗng giật mình khựng lại, không nói tiếp. Hương cười lên thành tiếng, nàng vui vẻ tiếp lời :
-... cho những người đang yêu và được yêu.
Chị Ánh giả bộ tròn xoe mắt :
- Không sai. Con bé này thông minh thật. Đoán được cả ý nghĩ của người ta.
Cả hai cùng bật cười. Chị Ánh lại đưa thêm một đề nghị :
- Hay là chị em mình đội mưa thả bộ lên quán bánh xèo Tăng Bạt Hổ. Ăn xong vào Ngọc Lan xem phim. Sau đó, một là ghé quán chè Đoàn Thị Điểm hai là ghé xuống xe bò-bía Ngọc Hiệp. Chọn cái nào cũng được.
Hương cảm thấy ngại phải ra ngoài trời mưa gió trong lúc này. Nhưng cái chính là nàng không muốn đến những nơi mà Trấn và nàng đã từng đến. Nàng sợ những gợi nhắc sẽ làm cho nàng thêm xót xa buồn nhớ :
- Thôi, chị ạ. Em ngại ra ngoài mưa gió lắm. Chị em mình ăn uống ở nhà đi, tự nhiên hơn.
Chị Ánh sốt sắng :
- Tùy em. Nếu vậy thì em ở nhà sắp sẵn các thứ chị đã để trong tủ. Chị phải đi xay bột. Gần đây thôi, chéo cây xăng Ngả Ba Chùa...
Khi chị Ánh đi rồi, còn lại một mình trong căn phòng im ắng, Hương cảm thấy hụt hẫng một cảm giác cô đơn. Ngoài trời vẫn mưa đều, những cơn gió vật vã rít qua khe cửa tạo những âm thanh nhức buốt. Nàng nghĩ đến Trấn, có thể giờ này chàng đã đến miền nắng ấm, bỏ lại sau lưng không khí lạnh lùng giá buốt và cơn mưa dai dẳng của trời Đàlạt. Bỏ lại rất nhiều những kỷ niệm từ những nơi chốn đã trở thành thân quen. Con đường Cộng Hòa rợp hàng thông cổ thụ và những bữa cơm bình dân Ký Túc Xá. Những chiều nắm tay nhau lang thang quanh khu Đồi Cù và lúc chung nhau ly trà chanh nóng Thủy Tạ. Khung cảnh ấm cúng của quán cà phê Tùng, sau đó phất phơ qua phố Hòa Bình đông vui trong những ngày nắng ấm, âm trầm buồn lắng trong những ngày mưa. Những buổi họp mặt đông vui bè bạn, những chàng trai Trần Hưng Đạo, những cô gái Bùi Thị Xuân vừa tốt nghiệp, ngỡ ngàng bước chân lên ngưỡng cửa Đại Học. Ly chè bột-lọc còn đọng vị ngọt ngào qua con đường Võ Tánh dọc dài theo lối Phù Đổng Thiên Vương về ngang Học Xá. Xa hơn, từ hướng núi là Đập Đa Thiện là Thung Lũng Tình Yêu với những đồi thông ngút ngàn. Vết khắc tên nàng và Trấn còn hằn dấu trên phiến đá rêu phong bên dòng thác Datanla.
Con đường đá sỏi gập ghềnh dẫn lối vào hồ Tuyền Lâm với những luống rau xanh mướt, thẳng đều dưới thung lũng. Và còn biết bao nhiêu kỷ niệm trải dài theo tháng, năm. Tình yêu nàng được nuôi dưỡng từ những kỷ niệm trong thành phố lạnh buồn này. Mỗi nơi chốn đến và đi còn để lại những hằn vết. Đậm nét nhất là những ngày mưa dài lê thê. Tình yêu đẫm ướt từ những giọt mưa ngắn, dài đan chéo nhưng thật ấm nồng qua những con đường quen thuộc. Con dốc Hải Thượng ( mà nàng thường gọi là Hai Thương) dẫn vòng qua khu Domain de Marie về khu Xóm nhỏ. Bến xe Lam cuối dốc La Sơn Phu Tử, nàng thường co ro đứng đợi chuyến xe đông người về thành phố, trong màn mưa trắng xóa...
Vậy mà giờ đây, Trấn đã xa rồi. Bỏ lại thành phố những ngày mưa dài lê thê và nỗi buồn nhớ ngập tràn như cơn lũ, xô giạt nàng về những gợi nhớ xôn xao. Ở đó, nàng chỉ còn lại một mình. Cô đơn. Thầm lặng. Và, xót đau....

Có tiếng cửa mở từ phòng khách. Chị Ánh tay xách cái xô bột bước xuống nhà bếp, sôi nổi ồn ào:
- Gớm, sao mà đông người thế. Đứng đợi cả hàng dài. May là chị quen biết, được ưu tiên (chị nhún vai, cười khẩy ) đúng là nhất thân nhì thế, chẳng ra làm sao cả.
Hương vội vàng đón lấy xô bột từ tay chị Ánh, đặt xuống cạnh lò than. Nàng cố gượng cười, nói đùa :
- Đã chuẩn bị xong các thứ rồi. Bây giờ phải làm tiếp gì đây, thưa...bà nội tướng...
Chị Ánh cười thoải mái:
- Đã Bà nội rồi, còn thêm Tướng nữa. Chức nào cũng to cả. Cái cô bé này thiệt đúng là chữ với nghĩa, lắt léo đến là hay
Rồi chị nhìn quanh các thứ, tỏ vẻ bằng lòng :
- Giỏi lắm. Bây giờ chị bắt đầu...xắn tay đây. Em xắt giùm chị một ít ớt. Ăn bánh Xèo phải thật là cay, cay đến chảy nước mắt nước mũi ra mới thấy thú vị. Đó là một trong những lý do mà người ta thích ăn uống ở nhà để được tự nhiên, được thoải mái, được khỏi phải lịch sự với mọi người và được no cái bụng, no cành
Cả hai cùng cười vui vẻ. Hương chọn mấy trái ớt đỏ, no tròn từ trong rổ, đi về phía góc bếp. Mùi dầu mỡ đã bắt đầu lan tỏa trong phòng. Chị Ánh yên lặng, cắm cúi trong công việc. Ngoài trời, mưa vẫn tầm tả. Gió trở mạnh. Hương thẩn thờ nhìn mấy trái ớt nằm trơ vơ trên mặt thớt, thoáng nghe tiếng gió rít qua khe cửa,tiếng cành cây đập mạnh vào mái hiên như lay gọi. Nàng lại xót xa nhớ đến những ngày mưa gió dầm dề khi nàng còn có Trấn bên cạnh, còn có sự vỗ về êm ấm để nàng không cảm nhận được sự cô đơn trống vắng như hiện giờ. Nước mắt tự nhiên lăn dài trên má. Nàng nhớ Trấn, nhớ đến lặng cả người. Có tiếng chị Ánh thoang thoáng bên tai :
- Hình như có ai đang gọi cửa. Để chị ra xem.
Căn phòng bỗng ngập ùa hơi gió lạnh. Tiếng chị Ánh kêu lên thảng thốt. Hương giật mình, bật đứng dậy. Vừa lúc đó, có tiếng nói ồn ào, vừa thoáng nghe Hương đã sững người, bất động. Tim nàng đập rộn ràng.
- Xe xuống Bảo Lộc ngừng đón khách, em quyết định đón xe trở về. Nhất định em phải gặp Hương rồi em mới đi. Lần này, chị phải giúp em
Nghe tiếng chị Ánh cười vui vẻ :
- Nhất định, nhất định. Chị phải giúp rồi. Nhưng trước tiên, các em phải giúp chị đã...
Rồi chị cao giọng hướng về phía trong :
- Hương ơi ! Ra phụ với chị tiếp đãi ông khách lỡ độ đường. Ông ấy mới từ Bảo Lộc về đấy...

Trần Vấn Lệ, Trần Huy Sao&Phần Đời, Hà Mai Khuê


Tôi có đến tham dự " Ngày Họp Mặt Đàlạt" truyền thống hàng năm.
Đến địa điểm, vừa xuống xe, Nhà tôi đã "lặn" đi đâu mất tiêu ! Có lẽ đang nôn nóng đi tìm mấy người bạn cũ. Cựu dân Bùi Thị Xuân mà. Như rồng gặp mây, như cá gặp nước. Mà cũng đúng thôi, một măm chỉ có một ngày để mà đưa nhau về thăm Đàlạt. Thăm lại cái thời xuân trẻ xa xưa, ngẩn ngơ nhớ lại mái tóc thề, nhớ vẻ yểu điệu thướt tha tà áo trắng, cười nói hồn nhiên, yêu đời phải biết !
Mọi người đã đến khá đông. Tiếng cười nói xôn xao rộn cả lòng. Tôi được anh Tiến đón đầu tiên. Anh vồn vã :
- Đến đây, đến đây. Có người ái mộ đấy !
Tôi bắt tay anh, xiết chặt :
- Thôi, ông Tướng ơi ! Đừng có làm lớn chuyện. Ông lại bày vẽ, thêm thắt gì đây ?
Anh Tiến cười, vỗ vỗ vai tôi :
- Không đùa đâu. Có người muốn gặp đấy. Đằng kia kìa, nhanh chân lên kẻo lại mất phần.
Tôi được giới thiệu và quen biết chị Hương trong trường hợp đó. Chị dáng người thon thả, gương mặt thanh tú và đặc biệt, có đôi mắt rất buồn. Mái tóc chị đã gần như bạc trắng,được bới xén cẩn thận. Chị ăn nói nhỏ nhẹ và hình như, rất là thích nói chuyện. Biết tôi người ở Khu số Bốn, một cái xóm nhỏ cách trung tâm thành phố 4 cây số nên thường được gọi là như vậy, cho nên chị muốn được gặp. Nguyên do chính cũng từ anh Trấn mà ra. Anh Trấn, thì tôi có biết vì cũng cùng là dân Khu Số Bốn với nhau. Nhà anh ở cuối dốc Ngô Quyền gần Khuôn hội Tuệ Quang. Trước nhà anh có cây ổi, tới mùa trái trĩu cả cành trông thiệt là hấp dẫn. Anh học trên tôi rất nhiều lớp, cũng là dân Trần Hưng Đạo cả. Tôi còn nhớ cứ mỗi năm vào mùa ổi đi ngang qua nhà anh thì cứ phải đứng lại nhìn ngắm những trái trĩu cành, ao ước thòm thèm không muốn bước chân đi. May mắn lúc nào có anh thơ thẩn đứng trong sân, thế nào anh cũng cười cười và nói đùa :
- Thế nào ? Mua bao nhiêu đây, chú em ?
Thấy tôi đứng tần ngần, anh cười khoái chí, vít cành ổi xuống chọn những trái no tròn vàng bóng đưa tôi. Có hôm còn vào nhà lấy cho tôi cả gói muối ớt. Vì vậy, nên cứ tới mùa ổi là tôi thường cố tình đi ngang qua nhà anh, mong mỏi được gặp anh đứng thơ thẩn trong sân để nhận từ tay anh từng trái ổi no tròn vàng bóng. Sau này, anh lên đường nhập ngũ. Chú học trò bé nhỏ là tôi cũng lớn rồi, mỗi lần đi ngang qua nhà anh, không còn có cái cảm giác ao ước thèm thuồng như ngày nào nữa.
Sau Mậu Thân 1968 biết tin anh tử trận ở chiến trường cao nguyên, lúc đó tôi cũng đã dời xa Đàlạt…
Với anh, tôi chỉ có chừng đó điều nhắc nhớ.
Nhưng với chị Hương, thì không. Suốt cả một buổi chị hỏi tôi đủ điều và kể cho tôi nghe đủ chuyện về anh Trấn. Chị rất vui thích câu chuyện về những trái ổi mà anh Trấn cho tôi. Tôi nhận biết một điều rất thú vị là chị thương nhớ cái khu xóm nhỏ của tôi bằng một tình cảm thật nồng nàn, chan chứa. Chị say sưa gợi nhắc lại từ những nơi chốn rất nhỏ nhặt làm như chính chị đã từng sinh ra và lớn lên từ khu xóm ấy. Những con đường mòn ngang dọc rậm rạp cỏ tranh gai, cỏ cú đi sâu vào khu Lãnh Địa Đức Bà chị vẫn còn nhớ. Những bụi Quỳ Hương hoa vàng rộ nở mùa Đông dọc dài theo con dốc bên hông Chùa Linh Quang, chị cũng không quên. Đến cả cái hố rác Bà Sơ sâu hút cuối con dốc Chợ Chiều và những bụi Sim dại mọc đầy dưới chân núi Trọc, phủ lấp con đường mòn ngoằn ngoèo dẫn vào thác Cam Ly Hạ, chị cũng ngọn ngành không bỏ sót...
Mấy mươi năm rồi, ít gì đâu ! Cái khu số Bốn, cái xóm nhỏ của tôi, đã có nhiều thay đổi theo thế sự thăng trầm. Nhưng tôi biết là trong trí nhớ của chị chỉ có ngày xưa. Và trong cái-ngày- xưa đó có hình ảnh của anh Trấn. Có mối tình đầu chị để lại và, giữ mãi cho tới bây giờ...
Chị nói chuyện say sưa đến quá trưa, than mệt và xin được cáo từ. Tôi ý tứ quay nhìn đi chổ khác để chị tự nhiên lau nhanh dòng nước mắt. Trước khi dợm bước, chị còn nói với tôi :
- Cái buổi trời mưa đó là lần cuối cùng...
Rồi chị bước đi. Không lời giã từ. Không hẹn lần gặp. Không để cả số phone.

Từ sau lần gặp chị, tôi viết câu chuyện này khi nhớ về Đàlạt, nhớ mấy trái ổi của anh Trấn cho, nhớ câu chuyện tình thật đẹp mà chị Hương tâm sự ngày nào !
Với Đàlạt, tôi viết cho vợi lòng thương nhớ. Với anh Trấn, để thầm cảm ơn anh tình-trái-ổi ngày xưa và với chị Hương, để chị đọc như là một chia xẻ ngậm ngùi
" Ngày Họp Mặt Đàlạt" năm sau ,tôi háo hức trở lại chốn xưa, tìm đến chỗ chị Hương ngồi năm trước...
Nhưng chị đã thật sự đi rồi, đi xa, quá mịt mù xa ! Không lời nói giã từ, không bao giờ hẹn lần gặp lại. Và,chắc chắn bây giờ, chị đã không cần đến số phone....

ĐÀLẠT CHÚNG MÌNH


sáng nay hoa nắng vàng sân cỏ
chợt nhớ tình em, nhớ thiết tha!


anh đi rồi…
hoa vườn nhà có còn xinh tươi
nắng có về cho dài nỗi nhớ
mưa có buồn cho ngày lê thê…

Đàlạt vẫn còn là của anh
những sớm mơi sương
những chiều hanh nắng
những buổi tan trường gió vờn áo trắng
tóc em bay Phố Núi buồn lay…
anh sẽ kể em nghe
tháng, năm đời mặn nhạt
đời buồn căm, đời trăm nỗi nhớ
nỗi nhớ nào cũng tội lòng nhau…

con dốc Duy Tân
nắng Thu vàng áo lụa
nước hồ Xuân Hương
còn thương lối nhỏ Đồi Cù
dấu chân quen nhẹ hẫng sương mù
cho ngọt lịm trang thơ-tình-giấy-nõn…
Thơ viết đầy trang
lòng còn vương lại...

Đàlạt ơi, có còn thương kỷ niệm
ngày xưa, áo trắng rợp sân trường
để trong anh còn nhớ một con đường
ngày hai đứa dưới hàng thông Đại Học…

nắng vàng sân cỏ
Ngày Hội Đà Lạt 2009

tháng 6 21, 2009

HÌNH ẢNH


Tháng Sáu có ngày Father's Day

tháng 6 18, 2009

CHIA DÁNG NGỒI XƯA


tưởng nhớ Ba vợ

con nhớ Ba ngồi phơi nắng hiên nhà
Đàlạt tháng 5 trời dọn nắng chờ mưa
phơi nắng chi Ba mặc nhiều áo rứa
đeo kính đen con thấy cũng mất hồn
tay ăn trộm nào biết dại biết khôn
chắc không dám ghé nhà mình đâu hỉ
Mạ buôn trà La Ba sáng sớm đã đi
Ba đơn chiếc ngồi coi nhà phơi nắng
con trai của Ba đông đoài tản mạn
con gái Ba đi học ở Nhatrang
con lâu về Xóm nhỏ ghé ngang
thăm Ba vợ ngó quanh nhà đỡ nhớ
Ba biết tình con dành cho o nớ…

nắng tháng 5 trời Đàlạt buồn khô
Ba vợ ngồi dáng buồn hơn trời Đàlạt

mấy mươi năm rồi con còn giữ lại
vạt nắng mơi chiếc ghế đẩu Ba ngồi
cái áo bành-tô rộng dài quá khổ
đôi kính đen che nắng chói mắt mờ
con ghé về thăm áo trận giày saut
rồi vội đi để Ba ngồi thầm lặng
nhà đơn chiếc Ba chia lòng cùng nắng
chia tháng ngày theo căn bệnh già nua
không còn niềm vui cho cả bốn mùa
chỉ chút vui khi con về thăm vội
rồi ra đi nắng dọi chỗ Ba ngồi…

mấy mươi năm bóng chiều đời đang tới
con hiểu nỗi lòng Ba vợ hồi xưa…

tháng Sáu có ngày Father'Day

THÁNG SÁU TÌNH YÊU ƠI !


tháng Sáu. Cúc thương em mà Cúc nở
anh thương em cứ nói thiệt là thương
từ hai ta chung chịu nổi đoạn trường
nhìn Cúc nở thấy tình thêm lãng mạn

nắng thương em. Nắng hanh vàng tơ lụa
đường em về hoa nắng rụng đầy sân
từ dắt nhau đi giữa cuộc phong trần
nắng hong sợi tình yêu thơm lụa nõn

mưa thương em. Mưa trời tơ phiến mỏng
giữ tình anh trên mỗi bước đi về
từ tháng năm hai đứa lạc trời quê
mưa níu lại cho nhau từng nỗi nhớ

gió thương em. Gió nhẹ vờn suối tóc
hương hoa Chanh còn giữ tới bây giờ
từ núi sông dặm đường xa cách trở
gió vỗ về ru lặng nỗi đau chung

tháng Sáu. Ngày xưa…xa biệt nghìn trùng
chỉ còn lại hương tình yêu thuở đó
anh ghi vội trong thơ-tình-giấy-nõn
em giữ giùm đừng để lạc trời xa….

THÁNG SÁU GỌI TÌNH


Hỏi là tình chi mà gọi, không gọi tháng nào trong một năm mười hai tháng, cứ là tháng Sáu ?. Tình chi rứa em, có phải tình trong tiểu thuyết mà một thời chị đọc phát loạn thấy đâu cũng tình . Em ơi, mấy cái chuyện tình tiểu thuyết đó em đừng tin, bày đặt ra hết đó. Chị đọc một thời rồi thấy hồ nghi nhiều hơn vì thực tế đâu có phải là như vậy. Hạnh Phúc và Đau Khổ trong truyện với ngoài đời nó khác nhau nhiều. Lý do, theo chị biết và suy luận cách riêng, là trong truyện không thể dài dòng diễn tả ngại độc giả nhàm chán với lại còn nhiều tình tiết cần trang trải. Cho thành truyện. Nói chung, một cảnh đời, bỏ gói gọn trong vài trăm trang giấy.
Còn ở ngoài đời thì tràng giang, có độc giả nào đâu mà ngại, có bỏ gói gọn trong vài trăm trang giấy gì đâu mà hạn chế. Hạnh Phúc và Khổ Đau ngoài đời là không hề giới hạn. Không nhàm chán.
thoải mái.
em gọi tình trong thơ văn( của em )hay là trong cuộc sống hiện giờ ( của em với ai đó, bật mí coi ! )
tái bút : làm ơn !
Mấy lời thư ( đường bưu điện, hồi đó chi mà có email ) của chị không nhắc tên vì biết tính chị ( cũng hồi đó) không ưng, không thấy cần thiết phải nhắc tới tên mình. Chị dặn là em làm thơ ( sau này có lấn lướt qua văn,chị có đọc ) thì đầu thơ cho tới cuối thơ em có nói chi về kỷ niệm của một thời em nương náu nhớ đừng viết tên chị vô trong đó dù là tên chị cũng rất là Thơ.
Đầu Thơ cho tới cuối Thơ. Câu nói của chị nghe hay và sâu lắng. Có nghĩa là suốt một đời nếu có làm Thơ cũng không có tên chị. Tôi giữ gìn lời chị dặn.
Nhưng những kỷ niệm một thời nương náu thì tôi vẫn nhắc.
Như buổi chiều cuối cùng hai chị em ngồi ăn xoài Tượng với nước mắm đường đặc quéo có thêm nhiều lát ớt đỏ tươi xắt mỏng. Chị nói phải có ớt vì chị biết em người Việt gốc ớt mà ! Ngoài trời nắng vàng buồn dọn trước một mùa mưa. rồi mai xuống núi vào đời. thân chưa gụt hết bụi thời thư sinh.
Chị nói ngày mai em đi rồi là mùa mưa tới. Mưa nhảo nhọet những con đường, chị sợ không ra tới phố. Ngồi ở căn phòng này cũng thấy được dáng xưa với những tháng, năm em còn ở chỗ này, chỗ có nhiều kỷ niệm mà nhiều lúc chị ngồi một mình nhớ hoài không kịp hết.
Chị nhớ ơi là nhớ !.Con đường rợp bóng cây xanh và chiếc ghế đá công viên em thường ngồi mơ mộng làm thơ. Chưa đủ lớn mà cũng bày đặt hút thuốc. Thuốc Bastos xanh.
Hồi em đi rồi chị tìm được bao thuốc Bas xanh bỏ quên trên đầu tủ sách. Chị giữ để khi nào em về thì gởi lại.
Bao thuốc đã mất đi một điếu trong sáu điếu vì chị đã cố tình châm một điếu và hít ngon lành khi ngồi ở hàng hiên ngó xuống con dốc mù mưa…
nhớ người châm điếu thuốc. khói huyền tan trong mưa…

Tôi vụn vặt giang hồ không có lần về lại. bông cà phê trắng ngần rẻo núi khói Bas xanh níu dáng chiều mưa . Khói thuốc tản mạn theo thời gian bỏ lại dáng chiều. Là những buổi chiều trên cao, trên đó…
Nhiều lần ghé nhatrang đứng nhìn biển nắng muốn ngược đường tìm lên trên đó mà không nỡ để lòng phải hối tiếc khi nhìn lại những nương náu tháng ngày xưa. Cứ dành nét lung linh mờ ảo của một thời vụng dại. Cứ để bao thuốc Bas xanh cố-tình-châm-thêm-một-điếu đến chỉ còn bao không.
Bao không là không còn điếu thuốc nào theo cách nhìn-đâu-thấy-đó. Nhưng nếu nhìn để cảm nhận thì thật là xót xa đay nghiến và giận hờn thời gian.
Tính từ ngày ra bến xe ở ngã Sáu ( đối diện nhà thờ lớn) với mớ hành trang vỏn vẹn một xách tay (chị trìu mến nhét thêm ổ bánh mì xa xíu chính gốc xe bánh mì ở góc đường Y Jút&Quang Trung) đến nay thời gian đã là bốn điếu thuốc cố tình châm và hít ngon lành khi nhớ-người-châm-điếu-thuốc khói-huyền-tan-trong-mưa.
Chị vẫn ngồi ở hàng hiên ngó xuống con dốc mù mưa ?.
Chị vẫn còn nhớ em thời sách vở học trò đọc thơ trong buổi chiều gọi bạn bè họp mặt để rồi chia xa.
Nhớ chi chị ơi !
Đến như người tình sách vở học trò một thời lén lút trao thơ cũng đang cười vui rộn rã nói năng ồn ào đến khó chịu mọi người và riêng có, một người, còn khó chịu gấp nhiều lần hơn.
Mình chị nhớ, em thêm buồn bởi chưa đủ. Còn nỗi nhớ kia, sao không nhớ, lại cười vui rộn rã nói năng ồn ào.
Hàng hiên xưa, ngồi hút thuốc Bas xanh tập tành thời mới lớn, thằng bạn ngày mai cũng cùng đi, khều nhẹ. Vô đi, người ta đang khóc. Tôi có nghe và cười . Cười lớn hơn tiếng cười của người ta cười mới đó. Khi người ta khóc thì mình cười. Khó chịu với lòng quá. Nhưng dứt khoát không đi vô, dù khoảng cách rất gần. Vẫn cứ, cứ, ngồi ngoài hiên khi mọi người đã ra về hết.
Chị âm thầm đến từ đàng sau đặt nhẹ bàn tay trên vai tôi, giọng nói dịu dàng bao giờ em lớn khôn thêm sẽ nhận biết khóc cười của tình yêu không chỉ đơn thuần biểu lộ nỗi buồn vui theo cảm tính mà còn biểu lộ một tình cảm thiết tha hơn. Thiết tha đến độ cần phải tìm cách che giấu cảm xúc dưới một hình thức dối gian lòng mình.
Tôi phủi lẫy bàn tay chị. Thuở học trò, những tình cảm chỉ là hoa bướm hoa mộng chưa đủ chín muồi rệu rã tình yêu. Chưa thiệt là tình yêu. Chị đừng làm em mắc cở với lòng mình.
Chị thở dài tiếng thở dài trên đó để tôi không trở về.
Cậu Hào (phạm huy anh) giả trường giả lớp, cũng từ trên đó trở về, xênh xang áo mủ, mở quán cóc trong trại Không Quân vùng biển nắng đón tôi chai beer với điếu thuốc Pal Mall thoải mái ngồi dưới tàng cây trứng-cá nói anh giang hồ vụn vặt nay ghé về đây vui chơi đôi ba bữa, nhớ nghen, đừng lên trên đó. Lên đó là lụy tình. Anh lớn khôn hồi mô tôi không biết nhưng nếu lên trên đó là anh hóa dại khờ. Dại khờ ngàn năm…
Buồn tình uống chai (và nhiều chai) với cậu để cho quên nhớ đường về. Tao mà ra bến xe,tao mà lên xe,là tới.Tới chỗ mà mi mới nói đó,chỗ hóa dại khờ!!!

Mục đích về đây để thấy xóm Ga, cái xóm ồn ào tiếng còi tàu xe lửa. Để hẹn hò người nữ học nhatrang ra ngồi nhìn biển nắng. Nhìn lá me rơi. Nhìn hoa Phượng đỏ. Ngồi mát gió biển nhatrang mà viết hai chữ huwngais trên cát, chờ nhìn sóng biển cuốn trôi đi. Trôi đi mà không hề mất dấu . Trôi giữa biển cát nhatrang để có thêm kỷ niệm tình yêu gìn giữ, nhớ hoài nhớ lâu.
Hóa ra tôi đã lớn khôn , hồi nào, không biết. Chỉ biết là những buổi hẹn hò đã không thèm cho tôi còn nhớ đường lên trên đó.
Cậu Hào cười sảng khoái nói xóm Ga ni tôi có ghé qua. Nghe tiếng còi tàu mà buồn não nuột. Tiếng còi tàu báo đến, báo đi cũng đều não nuột như nhau.
Còn nói khi nào anh dẫn chị tới đây tôi sẽ không beer không thuốc để chị nhìn tôi thánh thiện. Dẫu biết là tình yêu thánh thiện cuối cùng rồi cũng chỉ tới cái giường. Con người thánh thiện rồi cũng mắc lỗi lầm từ những đam mê. Chỉ là hình thức biểu hiện, e coi chừng không khéo, có sự dối gian.
Nói chung, anh với tôi với chị, cũng chỉ là con người. Bình thường một con người với tâm sinh lý vốn có và cần phải có. Mà không có chi được, anh !
Mợ Kim Anh ngồi trên chiếc võng đung đưa hóng gió nhắc chừng mở thêm chai cho anh uống ngồi đó mà nói hoài. Mợ là người không thiện không ác.Về với cậu là tính thiện. Ở với cậu là tính ác. Bởi vì Cậu không hề chừng mực, rất luông tuồng.
Buổi trưa nhatrang nóng nhoài mệt thở. Tôi chờ buổi hẹn chiều nay ở biển mát gió tình yêu. Mọi chuyện đang chờ sự sắp xếp của Ba 1( là ba chồng), Ba 2( là ba vợ) anh Đông( là anh vợ), anh Phước( là anh chồng) dàn dựng một lý do để ngưu-lang-chức-nữ gặp nhau.
Gặp nhau trên bờ cát trắng nhatrang để dọn đường tình nghĩa vợ chồng.
Sao tôi cứ mãi thành kiến với anh Năm: người chưa thấm đẫm tình yêu, khuôn khổ trong tình duyên mô phạm nên là người không thích mọi người yêu và yêu nhau.
Tình yêu em dành cho tôi cũng vì đó mà vượt qua nhiều khổ ải.
Tôi gìn giữ và trân trọng cho dù trong suốt quảng đường dài có nhiều hành hạ em trút giận lên tôi, thậm chí muốn xa tôi, tôi vẫn kèo nài gìn giữ gừng-cay-muối-mặn.
Bởi dễ gì tôi tìm được có em, sớm hôm bên cạnh cuộc đời, tôi.
Bởi lẽ nào tôi quên lon muối sả ân tình trong những năm dài tôi cô đơn cùng cực trong những trại giam của một cuộc đổi đời bể dâu thương hải.
Xóm Ga, một ngày nào, của nhatrang để cho tôi quên lú đường lên trên đó, dù chỉ là một khoảng cách rất gần.

Tháng Sáu nửa nạc nửa mỡ nửa nhớ nửa quên trên đó mưa bùn nắng bụi thời gian.
Và, một nửa cuộc đời bây giờ, bên trời quê mới nhắc lại,tháng sáu gọi tình.
Chị đã nằm xuống trên đoạn đường di tản 1975.
Các em trong thời sách vở học trò đã đông đoài tản mạn lên chức ngoại nội để trở dáng già nua dĩ vãng nhớ quên.
Nhắc lại cho vui buồn ngậm ngùi vậy thôi chớ đong đưa nỗi gì!

em có đọc cũng vui buồn chia sẻ.

tháng 6/09

tháng 6 06, 2009

THÁNG SÁU ĐALẠT- NHATRANG


tháng Sáu em về Đàlạt mưa giăng
xóm nhỏ bùn lầy đường đi trơn trượt
cơn mưa sớm cơn mưa chiều thấm ướt
đường hai-thương anh ngủ mớ gọi tình
chỉ mới thương nhau đã gọi là “mình”
nghe tình tứ rớt đầy đường xóm nhỏ
mạ cứ canh chừng tay nào lấp ló
cũng bởi thương em Mạ khó vậy thôi
chỉ có anh mạ rình hoài không tới
bàn tay em anh được nắm nắm hoài
anh thiệt là ưng trời mưa tháng Sáu
em bỏ vùng biển nắng về nghỉ Hè
Hè ở quê mình mưa lạnh tê tê
anh là nắng chia em ngày se lạnh
trái bắp nướng vàng thơm lựng mỡ hành
chén chè kê múc dòn tang bánh tráng
chiếc dù xanh che chung đường minh-mạng
ổ bánh mì wĩnh-chấn mới ra lò
góc ngọc-hiệp nôn nao chờ tô phở
cà-phê-tùng chia giọt đắng…cà phê

cám ơn Mạ có canh chừng không khéo
để hai-mình nắng ấm giữa ngày mưa

cám ơn trời tháng Sáu của hồi xưa
để anh có thêm tình Thơ lãng mạn
bởi tháng năm lâu ngại tình khô hạn
anh nhủ lòng thương nhớ gợi ngày lên
ngày có lên đâu chỉ có mình em
mà có anh đây thuở nào nhóm lửa
cho dẫu hồi xưa em về đôi bữa
anh cũng tình yêu nhóm lửa cời than
Mạ có canh chừng cách chi cho ngạ
bởi lòng em vương sợi nhớ tình anh
miếng tình ái xưa thơm ngọt đã đành
anh cất giữ miếng gừng-cay-muối-mặn
nhắc lại chuyện tháng năm thời đàlạt
để em thèm trái bắp mỡ hành chơi

thơ anh viết như lòng anh nói
tình anh neo bờ hạnh phúc ngàn sau…

tháng 6/2009

tháng 6 05, 2009

MƯA KỶ NIỆM


tháng Sáu tôi về qua phố mưa
những giọt buồn rơi rưng nỗi nhớ
chẳng biết buồn nao hơn đây nữa
để còn đem gởi hết trong thơ

con phố không là con phố xưa
nhưng mưa thì giống của-một-thời
giọt ngắn sớt phần em một nửa
giọt dài cũng giữ lại chia đôi

tựa vai nhau tóc dài tóc ngắn
đi giữa mưa mà nắng trong lòng
ngôn ngữ tình yêu là im lặng
là con mắt liếc dài nhớ mong

là tay nắm lấy bàn tay ấm
níu nhau sợ ngắn quãng đường tình
mưa cũng dỗi hờn vì ghen đấy
em đừng để ý cứ làm thinh

cứ đi bên cạnh đời tôi nhé
nắm tay đừng để lạc tình nhau...

tháng 6 04, 2009

GÓC THƯ GIẢN


Tháng Sáu có những cơn mưa bất chợt, không biết ở đâu có vậy không, chớ ở Đàlạt quê mình thì có vậy đó.
Cho nên tháng Sáu có mưa(dù ở nơi đâu) cũng thấy nhớ quê nhà. Còn ai thấy mưa , lo tìm chỗ trú mưa vì chỉ sợ trời mưa ướt lạnh. Lạnh quá nhiều khi mất cảm giác, nói chi tới hoài niệm !
Trú mưa đời thường kiểu này thì đâu có gì để nói! Chỉ là trú mưa thôi !
Hồi đó mình còn trẻ, cứ ngó trong gương hoài vì cứ nhớ ai cũng nói mình đẹp trai. Lại cứ quanh quẩn nhớ câu “đẹp trai không bằng chai mặt”.
Điều đó cũng có thể là đúng mà sai. Đẹp trai vẫn hơn.
Tháng Sáu năm(nào hỉ) nhớ không ra, về Banmêthuột chị Hoài Hương dẫn đi ăn bún cá ở chợ Lạc Giao ( cá sông Krông Nô, đặc sản của Buồn Muôn Thuở, Bụi Mù Trời). Chị không ăn cứ ngó mình hoài. Tới khi tính tiền, mình giành trả, chị mặt giận không ưng, dằn tay mình xuống, nói “ Đẹp trai không phải trả tiền”.
Tháng Sáu năm(nào hỉ) nhớ chưa ra, về Banmêthuột gặp cô bạn cùng lớp ngày xưa mời đi ăn bún bò Huế ở góc đường ( nào quên mất) gần sân vận động cũ. Tới khi tính tiền, mình giành trả, cô cười rất tươi, nắm lấy tay mình, nói “ Đẹp trai không trả tiền”.
Mình bâng khuâng tự nghĩ : chai mặt phải trả tiền để được là đẹp trai không phải trả tiền để chai mặt.
Thiệt là rắc rối như bây giờ là tháng Sáu khi ăn Tết mở màn năm mới nói là phải sáu tháng nữa mới là tháng Sáu.
Bây giờ là tháng Sáu vậy là đã sáu tháng rồi !
Mỗi lần soi gương chải đầu (láng coóng) bà xã nói “Đẹp trai rồi! Soi gương hoài!”.
Soi gương để thấy mình đẹp trai hay là đẹp trai soi gương hoài để thấy đẹp trai !
Nói trơn tuột kiểu đó mới thoáng nghe kỳ nhưng nghĩ (và để từ từ suy lại) cũng hơi hơi có lý.
Những điều ( hơi hơi) có lý gợi hứng cho những điều (hơi hơi) không có lý.
Côn trùng thông minh nhất : Kiến ( vì người ta hay hỏi ý kiến).
Loài vật mẫu mực : Vẹt (vì học trò thích học vẹt)
Động vật biết nói : con La ( vì người ta thường phải nghe la mắng, la hét )
Loài vật cao giá nhất : Sóc ( vì mọi người thích nhắc đến chuyện săn sóc ).
Tháng Sáu nửa nạc nửa mỡ vì chưa hẳn là qua Hạ chưa dứt khoát là tới Thu. Chỉ lưng chừng. Nửa đi nửa ở nửa giùng giằng . Cho nên chủ đề tháng Sáu rất mông lung sương khói
1 buồn +1 vắng = 1 cô liêu
1 trắng +1 đen= 1 buổi chiều
1 nam +1 nữ= 1 tổ ấm
1 rung +1 cảm= 1 tình yêu

Viết cho vui tháng Sáu, vậy thôi !
Còn Thơ, làm cho buồn buồn tháng Sáu, (cũng) vậy thôi ! Vậy thôi…
Đúng là tháng Sáu nửa-nạc-nửa-mỡ. Viết lung tung !!!

TÌNH THÁNG SÁU


tháng Sáu mưa giăng trời phiến mỏng
lòng tôi mỏn lụa ngóai tìm em
đàlạt chia hai bờ thương nhớ
một nẻo vời theo một nẻo về

nẻo theo con dốc ngã-ba-chùa
áo bay trắng muốt bùi-thị-xuân
nẻo về mưa giạt miền yêu dấu
bước hoài không víu được nỗi đau

tôi vẫn bên đời em lặng lẻ
những bước thầm ngơ ngẩn tình si
ngày mưa đàlạt buồn như thể
em ngoái nhìn sao chẳng thấy gì

không thấy hay giả lòng không biết
để xót xa tôi giữa phố buồn
buồn thiệt là buồn buồn da diếc
mưa thêm lạnh đẫm nỗi buồn hơn

tôi về cô quạnh chiều hoang lạnh
em nghiêng nón lá phủi tình tôi
để mưa lãng mạn trời tháng Sáu
đường ái tình theo nước cuốn trôi…