tháng 1 22, 2009


Tôi cười ngượng nghịu :
- Bây giờ nói thiệt, anh đừng cười. Bữa đó đi lượm pháo xì nghe mấy anh cười nói râm ran tôi ghé vô coi thử. Thấy trên bàn có dĩa thịt gà trộn rau răm ngon lành quá. Tôi thèm ứa nước miếng, cứ đứng vờn qua vờn lại không chừng mấy anh kêu lại cho gắp vài đũa, đỡ thèm. Nghe nói mấy tay nhậu thảo ăn thảo uống lắm chớ đâu có ngờ mấy anh rít rịt. Sau cái lúc anh Lập tới phá mồi tôi thấy ngó bộ không được xơ múi gì nên bỏ đi. Bỏ đi mà bụng tức anh ách...
Anh thở dài, chậc lưỡi như là đang chia xẻ nỗi bực tức của tôi :
- Chú mày thiệt dại, sao lúc đó không ra hiệu hay là bấu ngắt gì anh để cho anh biết. Mấy đũa thịt gà thì nhằm nhò gì! Mà lúc đó chú vô hồi nào, vờn qua vờn lại lúc nào anh có thấy đâu !
Tôi còn nghĩ bực mình mấy đũa thịt gà không được gắp, cằn nhằn anh :
- Tôi vô hồi nào, ra hồi nào anh làm sao biết! Lúc vô, anh cụng ly chan chát, nói cười râm ran như pháo Tết. Lúc ra thì anh gật gà gật gù, mắt nhướng hết nổi thì còn thấy được gì?
Anh ngồi xụi lơ, nghe tiếng anh thở dài nhè nhẹ:
- Đó, cũng tại vì mắt nhướng hết nổi mới bầm giập thương đau cho tới bây giờ. Hồi đó, phải biết trước, anh thà đi lượm pháo xì với chú chớ không thèm ngồi ôm ba ly đế cay nồng với lại mút mấy cái xương gà tới rát lưỡi để phụ lòng người ta...
Tôi ngạc nhiên ;
- Cái anh này nói lạ. Lượm pháo xì đâu có dễ như anh nghĩ, phải chạy tới chạy lui giành qua giựt lại mệt đứt hơi. Đâu có như anh ngồi thoải mái, cười nói tự do lại có sẵn thức ăn gắp đã đời rồi uống tới mệt nghỉ. Nếu như mà có say xỉn thì cứ việc nằm thẵng cẳng làm một giấc cho tới sáng thì phụ lòng ai ?
- Đó, cũng tại vì nằm thẳng cẳng làm một giấc cho tới sáng mà còn sật sừ cho tới bây giờ. Phải hồi đó, biết trước...
Tôi chịu không nổi lối nói mập mờ chẳng ra đầu đuôi khúc ngọn của anh, cằn nhằn :
- Biết trước biết sau gì? Anh làm tôi muốn sật sừ thì có. Xin làm ơn hỏi tiếp, đừng để mất ngày Xuân. Nãy giờ anh ôm mùa Xuân đã đời, giờ để tôi ôm với. Xế chiều rồi, ông anh
Anh chống tay vào hai thành ghế ngồi thẳng dậy, giọng hào hứng :
- Hỏi gì nữa đâu! Chú xác nhận chỉ bấy nhiêu đó là quá đủ. Anh đâu có ngờ là hôm nay tình cờ tìm được chú, nghe chú kể ngọn ngành câu chuyện ngày xưa. Thiệt như là cho anh cả một mùa...(anh thoáng giật mình, sực nhớ, nhìn tôi cười ngượng nghịu). Cố tổ nó, lại vòng vo nữa rồi! Xin lỗi. Xin lỗi nghe, chú em. Nhưng mà anh dặn trước, nếu như mai này có ai hỏi về cuộc nhậu mùa xuân năm đó thì chú xác nhận giùm anh. Chỉ cần chú xác nhận một tiếng, một tiếng thôi, là ...là...
Thấy anh ngập ngừng, tôi cười nới hớt :
- Là anh ôm cả một mùa Xuân chớ gì ! Tới lui cũng chỉ chừng đó. Nói thiệt với ông anh, nhắc nhớ chuyện cho vui vậy thôi. Chuyện có quan trọng gì mà anh bắt tôi phải xác nhận nghe ớn lạnh quá. Mà xác nhận với ai đây?
Bỗng dưng anh cầm lấy tay tôi, siết nhẹ :
- Là chị Tuyết Minh đó! Chú còn nhớ chị Tuyết Minh không?
Tôi thật sự ngỡ ngàng khi nghe anh bất ngờ nhắc đến chị Tuyết Minh.
Chắc là phải có một sự liên hệ gì đó. Gần mấy mươi năm rồi còn gì, nhắc nhớ với một tình cảm ấm nồng đặc biệt thì chỉ có tình yêu thôi.
Chị Tuyết Minh của một thời dậy sóng ba đào ở cái Xóm nhỏ. Chị làm cho mấy chàng trai nhồi lên dập xuống muốn nhừ điếng con tim vì cái lối ỡm ờ tình cảm lúc xa lúc gần, lúc có lúc không của chị. Tôi không thể diễn tả chính xác điểm đặc biệt , chỉ riêng chị mới có, qua cung cách điệu bộ, lời nói tiếng cười với những chàng trai mà chị gặp. Nhưng tôi phải xác nhận một điều là gần như tất cả những chàng trai sau một đôi lần gặp chị đều mang một tâm trạng chung là chị đang yêu mình.
Được một người con gái đẹp như chị yêu thì dù trời có u ám đục ngầu cũng thấy sao mà đẹp. Cũng thấy mình tự nhiên đẹp trai hẳn lên, hay cho dù nhìn ngó trong gương không đủ can đảm cho là mình đẹp trai thì chí ít cũng cho là mình có duyên. Bởi vì nếu không đẹp trai, không có duyên thì sao người ta lại yêu mình ! Lùn cũng có cái duyên của lùn. Cả mấy anh mắt lé, răng hô, chân chữ bát, vòng kiềng cũng đều thấy mình có duyên nổi duyên ngầm xứng đáng được đứng trong hàng để chị chọn lựa. Tất nhiên là phải chọn lựa một người xứng đáng nhất trong những người xứng đáng để mà nâng khăn sửa túi chớ. Không lẽ chọn hết trơn !
Nhưng mà chị có chọn ai đâu !
Cuối cùng chị chọn chồng xa và khăn gói theo chồng từ độ ấy !
Và cũng từ độ ấy, mấy chàng trai trong xóm vỡ mộng, mang tâm trạng của kẻ bị phụ tình, trôi giạt tứ tán khắp nơi.
Vậy thì anh Hiên ở đâu trong trò chơi tình cảm của chị ?. Có ở trong hàng ngũ chờ được chọn lựa, có được dịp vỡ mộng như quả bong bóng xì hơi không ?
Tôi nghĩ là không. Vì khi anh đứng sắp hàng để chị chọn lựa thì chính anh là người đứng đầu cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng .
Nếu sắp hàng theo vị trí từ cao xuống thấp thì anh chính là người phải đứng đầu. Bởi vì anh cao to lắm. Sáng nào cũng đều đặn chạy bộ quanh xóm lại còn tập tạ. Thân hình anh cuồn cuộn những sớ thịt săn chắc. Mỗi lần anh cung tay lấy gồng, hai đứa con nít cỡ tôi đu bám tòn teng chẳng thấm vào đâu. Anh đứng đầu hàng là cái chắc. Mà nếu như không cần sắp theo vị trí từ cao xuống thấp, anh cứ ngang bướng đứng hàng đầu thì đố có tay nào xô kéo giành giựt với anh cho được.
Còn nói về tiêu chuẩn để chọn lựa một nơi nương tựa chắc ăn thì không riêng gì người đẹp chọn chồng mà cả ba mẹ vợ tương lai nữa cũng nháy thầm con gái mình chấm điểm anh luôn. Bởi vì anh đẹp trai, hiền hậu và cái chính là học giỏi lắm. Năm nào cũng được phần thưởng. Đã có hai lần nhận phần thưởng danh dự tại tòa Thị sảnh do đích thân ông Thị trưởng trao với bằng khen và cái bắt tay làm nhức đầu sổ mũi mấy tay biếng lười trong Xóm. Quý bậc sinh thành của mấy tay lười biếng học hành lúc nào cũng nhắc tới tên anh để làm gương. Cứ nhắc tới nhắc lui hoài nếu không nhức đầu thì cũng sổ mũi là cái chắc...
Giờ đây, anh hỏi tôi còn nhớ chị Tuyết Minh. Tôi giật mình. Vậy là anh có đứng trong hàng ngũ để chị lựa chọn. Đứng hàng đầu mà, sao lại...Tôi làm như người đã biết chuyện, hỏi anh :
- Hồi đó anh chê chị anh bỏ làng xóm anh đi, sao bây giờ còn nhắc ?
Anh mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm ;
- Chắc là chú nhớ lộn rồi. Sau khi chị lấy chồng anh mới ra đi mà. Anh chờ đợi chị nhưng chị...
Rồi anh lắc đầu thở dài, nói tiếp :
- Hai đứa cũng chỉ vì tự ái mà giết chết tình yêu. Hồi đó, phải chi anh...
Anh ngừng nói, cúi đầu, lại thở dài. Tôi thầm chia nỗi buồn của người tình lỡ . Một khoảng thời gian khá lâu, anh trầm giọng kể :
- Cơ sự cũng từ cái buổi nhậu ngày Xuân đó. Chú cũng biết mà, anh có uống bao giờ đâu. Lần đó bạn bè mời mọc lại sẵn vui ba ngày Tết, từ chối sao được. Chuyện trò vui vẻ, chén chú chén anh quên mất buổi hẹn tối đó với chị. Số là để tránh sự nhòm ngó, chị hẹn anh ở một chỗ rất là vắng vẻ, đó là cái cầu ván trước trường Đa Nghĩa tắt ngang qua đường Phan Đình Phùng . Chị cứ nhắc tới nhắc lui là đừng để em chờ mất hên ba ngày Tết. Khổ quá! Lúc đó sao anh không nhớ hè ? Rồi lúc say xỉn nằm thẳng cẳng cho tới sáng anh cũng chẳng hề nhớ là mình có buổi hẹn đêm hôm qua với người yêu. Quên lửng chú ơi! Sau này đọc nhiều bài viết anh mới biết là con người ta có nhiều lúc tự nhiên quên hẳn là mình đang và sẽ làm cái gì. Báo chí gần đây cũng có đăng tin nhiều trường hợp bỏ con nhỏ trong xe cho tới chết ngộp. Là họ quên đó, chú ơi! Trường hợp anh chắc cũng là vậy chớ đến nỗi gì say xỉn mà lú lẫn cở đó. Cho dù có tệ đến vậy thì sáng hôm sau cũng phải nhớ lại chớ ! Vậy mà quên lửng luôn.Tới xế chiều, diện áo quần bảnh bao hí hửng tới thăm và chúc Tết người yêu. Mà lúc đó cũng không nhớ gì đâu nghen. Thấy nhà trước sau vắng vẻ, cũng mừng vì có dịp chuyện trò tự nhiên thoải mái. Anh gõ cửa lần thứ hai thì cửa mở.Thấy chị, anh mừng rỡ chồm người bước vô thì cũng vừa lúc cánh cửa đóng nghe rầm một tiếng. Anh bật mạnh người về phía sau.Trời ơi, chú tưởng tượng được không ? Cái cánh cửa đập mạnh vào mặt anh tá hỏa. Anh bật người về phía sau rồi hỏng chân ở bậc hiên nhà lăn mấy vòng ra tuốt giữa sân. Mắt nổ đom đóm, máu mũi dầm dề, đau thốn tận tim gan nằm lặng người cả mấy phút tưởng là ngất xỉu. Vừa buồn, vừa giận, vừa đau lại ngượng ngùng xấu hổ, anh bò ra cổng chờ lúc vắng người vọt chạy về nhà...

Không có nhận xét nào: