tháng 1 17, 2009

ĐÀLẠT CÓ CÒN XUÂN XƯA


mai tôi đi rồi nghen, Đàlạt
có sương mù đưa tiễn đó không
có lạnh se đau thắt cả lòng
chiều nắng bỏ buồn qua dốc nhỏ
con dốc mùa xưa buồn lá cỏ
bỏ lại nụ hôn nghẹn nỗi chờ
bỏ buồn nhau đứng giữa ngẩn ngơ
mùa Đông qua sao tôi chẳng biết !
để cánh én chao buồn tội nghiệp
nghe tiếng kêu ràn rụa cô đơn
chỉ ngó theo nhau nén dỗi hờn
tôi phải đi không chờ lâu nữa

ở lại mùa Xuân nghen, Đàlạt
lâu lắm rồi lạc dấu tình xưa

ở chốn nào nói lời tiễn đưa
mà xót đau lòng không nỗi chịu
như Đàlạt một thời hiền dịu
tôi nỡ nào nhạt thuở tình xa
một thuở áo nghiêng lòng phố xá
góc Hòa Bình đứng đợi chờ nhau
khi tôi về bỏ nhớ thương đâu
bởi có thấy đâu là thương nhớ
em ơi Đàlạt ngày xưa đó
đã trở lòng quay mặt hững hờ !
đã không còn gợi nhớ trong Thơ
mờ mịt khói sương đường tình ái
đã lòng đau một lần thăm lại
giữa phố xưa nắng bụi nghẹn ngào
cứ ngỡ là qua ở chốn nào
ngó miết tình nhau lòng đau điếng
ở chốn không còn là kỷ niệm
chỉ có lần tôi nói thương em !....

1/2009

Không có nhận xét nào: