tháng 6 30, 2014

Rong Ruổi Một Ngày


                 ghé lên Downtown Disney
ngó Mrs và Mr nắm tay quá tình
nhờ Nhường chụp một tấm hình
để coi cho biết ai tình hơn ai
ngắm trong rồi ngó ra ngoài
tình ngoài lãng mạn hơn là tình trong...



dựa lưng nhau bấm mải mê
nắng soi mược kệ cứ “phê” đã đời
bên này tủm tỉm cười cười
bên kia ngó bộ tới hồi “phê” hung
coi chừng không khéo trượt lưng
bổ nhào bổ ngửa thì đừng trách ai…
răng mà cười dữ rứa o
cho tui coi có chi mô mà cười
nãy giờ tui bấm đã đời
mà đâu có thấy tức cười như o
ngó chằm hăm mới bất ngờ
thì ra o chụp hình o đang cười !!!....
 Downtown Disney, Anaheim, CA
30/06/2014

 

 
 
 

tháng 6 28, 2014

Những Lục Bát Rời


Đạo & Uyên

riverside
nửa đường trời đã hầm hầm
núi giăng trùng điệp cát dàn trùng vi
vậy mà cũng phải ra đi
mai kia yên định có khi trở về

 
một chốn nương dâu
ghé vô thăm chốn ẩn cư
hàn vi kẻ sĩ vốn từ bao năm
ở nơi cô tịch thăng trầm
nén hơi khổ luyện lấy gần dưỡng xa

 
mù mờ qua phố
phố không rộn người không đông
chỉ vừa đủ dạo một vòng nhìn nhau
nhìn nhau có biết nhau đâu
bởi đây là chốn ở lâu không bền

 
nhìn đường xá
cũng cành xanh níu cây xanh
lá khô cũng thấy lanh chanh rụng đầy
ở đây có được như vầy
mùa hè bớt nóng mùa này bớt khô

 
rồi núi đá
núi ngàn năm đá ngàn năm
từ thiên địa đã giành nằm nơi đây
nắng mưa sương tuyết dạn dày
núi mòn đầu đá đổi màu đỏ nâu

 
và hoa
hoa anh đào đỏ và hồng
chạy dài theo suốt một vòng downtown
ngoài ra không thấy hoa nào
chỉ núi với cát bọc rào mênh mông

 
rồi trên đường về
về thôi từ chốn đi về
một phiên khúc dạo xua phiền não đi
đường trần đâu có vướng gì
vậy thì tắm rửa làm chi thêm phiền

 
lên cầu thang
nhà út vừa mới dọn về
ngổn ngang chú rể bộn bề cô dâu
dợm chân vào chỗ ban đầu
nước non ngàn dặm…qua cầu gió bay…

 
ngó đỗi gần xa
tháng năm đi học xa nhà
mà không xa lắm vẫn gần đâu đây
bây giờ vẫn ở nơi này
lại xa rồi đó thiệt là rất xa

 
thầm
mai này thi thoảng về thăm
biết là vậy mà cứ thầm nhớ ơi
đêm đêm câu lục bát rời
chiều chiều vẫn một dáng ngồi hiên trăng....

06/2014

 

 

tháng 6 19, 2014

Lời Cho Út


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
tàn buổi tiệc vui con tiễn Ba về
bịn rịn bên hiên Ba cười nước mắt
mới vui đó mà giờ buồn se thắt
con ở lại nghen về với nhà người

mấy mươi năm con chia Ba tiếng cười
nay Ba gởi thương con nụ cười nước mắt
con đi rồi Ba thiệt lòng đánh mất
những tháng năm con trú nắng tình Ba

mấy mươi năm bương chải chặng đường xa
con vẫn ở bên Ba sớm hôm gần gụi
Ba che nắng che mưa che đời bớt bụi
cho con vươn lên không để lấm bụi đời

hồi đó qua đây giờ con lớn khôn rồi
biết chọn đời mình vượt đường khốn khó
Ba chỉ góp theo một rẻo tình rất nhỏ
con tiễn Ba về sau buổi tiệc vui

thôi Ba về nghen đừng quày ngó lui
cứ để Ba đi một mình không có Út
dẫu có lỡ buồn Ba cũng cố tình cất giú
mai mốt về thăm Ba chia bớt cho con...

đêm chia tay 14/06/2014

HÌNH ẢNH


Ngày vui của Út 14/06/2014



tháng 6 10, 2014

Ngày Vui Của Út




Tháng Sáu, không ngồi làm thinh cũng không có thời gian rảnh rổi làm Thơ. Làm đủ thứ chuyện nhà để chuẩn bị đón ngày vui của Út. Tưởng chuyện lơ mơ vặt vảnh thôi vậy mà làm mờ mắt. Hôm trước, hai cha con cùng chỉnh trang lại bàn thờ, nói với thằng Hai phải chi Ba trúng số thì mọi việc đều có người tới lo liệu đâu ra đó, chỉ đứng chỉ tay năm ngón. Thằng Hai cười nói như vậy thì đâu có ý nghĩa gì, Ba. Nghe tiếng búa đóng đinh chan chát, tiếng cưa ván cưa cây rồn rột. Thấy hắn cẩn thận tỉ mỉ đo đạt ni tấc chiều cao chiều dài chiều rộng cho ra bề thế một bàn thờ đặt vô phòng khách hợp dáng đứng ngày vui của Út tôi thấy mình thiệt là nói câu nói bông lơn. Bông lơn thiệt !.
Hồi chân ướt chân ráo qua đây gia đình Trần cứ nương nhau qua ải qua đèo, thực tế thôi, có mơ màng mơ mộng chi đâu. Hắn là thằng đầu đàn đứng mũi chịu sào lo không tiếc sức tiếc của. Tôi thì chưa ( chắc là không ) trúng số mà vẫn được đứng chỉ tay năm ngón cho thằng con làm. Rồi bà xã, rồi con Ba, rồi thằng Tư cũng nhào vô   mổi      người mổi việc lo ngày vui của Út. Tôi thì chỉ nhào qua nhào lại chỉ chỏ lung tung thiệt là chán mớ đời !.
Hắn, là thằng Hai, nói câu nghe thiệt chí tình.
Đúng quá rồi con ơi, tiền mua Tiên cũng được nhưng đâu có mua được những tình cảm thuở giờ gia đình mình vốn có. Chú Tư Đào cô Út Uyên thành đạt ngày hôm nay cũng nhờ vào sự giúp sức tận tình của anh Hai và chị Ba. Truyền thống gia đình vẫn mãi mãi là vậy.
Tôi xớn xơ xớn xát hội nhập kim tiền khi qua vùng đất mới nói câu bao đồng cho vui thôi rồi nghe câu chân tình của thằng con mà tự thấy mình thiệt là  vô duyên.
Thôi, coi như vui chuyện vui miệng khi cha con lui cui lo việc cho Út…
Chỉ còn vài ngày nữa là con Út rời bỏ ngôi-nhà-hai-mươi-năm gắn bó để ra riêng như ngày nào thằng Hai, con Ba cũng bỏ ngôi nhà này để ra riêng. Buồn mổi đứa mổi nơi, chỉ nỗi buồn (hai) mình, ở lại.
                  Ngôi nhà nàyngày mới đến, gia đình                      đông, rồi lần lượt cũng bỏ đi chỉ còn hai-con-khỉ-già, là bà xã ví von, tôi nghe cũng thiệt có tình có lý
Những ra-riêng tưởng là chai đá, mà không, thiệt quá đỗi mềm yếu !
Chỉ còn vài ngày nữa là Út ra riêng rồi !...

                                                     



 
 
 

tháng 6 07, 2014

Buổi Chiều Ngồi Nhớ

Hai anh em : Tư Đào và Út Linh, mùa Trại Cuyamaca, CA
gởi Út

viết bài Thơ này gởi riêng cho Út
gởi mấy tháng Hè con về với Ba
trưa nay con đi cho kịp đường xa
chiều nay Ba về kịp ngồi hiên trước

vẫn chỗ thường quen nhớ thương xuôi ngược
như hồi vẫn ngồi nhớ anh Tư Đào
ơi chiều nay nỗi nhớ cứ nôn nao
nhớ Út quá  Ba làm Thơ cho dịu

trời nắng nóng khiến hồn Thơ muốn xỉu
may mà hiên có gió Biển ghé thăm
may nỗi nhớ của Ba chưa khô hạn
vẫn có bài thơ này riêng cho Út

mới tuần trước còn lò than đỏ rực
biết Ba giống Trương Phi ngáy sấm rền
Út giăng cho Ba một túp lều riêng
ý là để đừng làm phiền hàng xóm

thời gian rồi đi tháng ngày rồi mỏn
ba tháng Hè qua chưa kịp ngáy khò
con đã lên xe nhập dòng  xa lộ
cho kịp ngày mai níu lòng sách vở

bỏ nắng lại hui lòng Ba nỗi nhớ
chiều một mình ngồi ngó dáng mây bay
hiên trước nhà cứ chờ hoài không thấy
tiếng xe con về đậu ghé bên sân

vậy là đi rồi để chiều bâng khuâng
Ba vẫn ngồi đây ngó hoài không thấy
chỉ thấy trời chiều gió đuổi mây bay
chỉ thấy Ba ngó quanh đời hiu quạnh

con đi rồi chiều đi rồi sương lạnh
ngồi thêm chi cho quạnh quẻ một mình
nhà vắng con rồi nhà cũng lặng thinh
Ba lại đêm khuya phòng Văn đối bóng

bài Thơ chiều nay viết mãi chưa xong
khi nỗi nhớ cứ hành đau câu chữ
khi Út xa nhà bỏ quên đủ thứ
ai dè đâu lại bỏ nhớ cho Ba…

Hiên trước sân nhà, chiều 12/08/2012



 

tháng 6 06, 2014

Câu Chuyện Qua Giêng

gởi Út Uyên

                  Ngày đó có anh Tư Đào cùng đi. Có cái tủ lạnh to đùng nhà chị Ba Quyên phế thải còn xài được bỏ uổng để cho người (nào đó không biết) tới chở không không về xài, cũng thấy tiếc. Nghĩ lạ !. Của mình bỏ không xài nữa thì người ta đem về xài mà còn thấy tiếc là tiếc cái khoản nào đây !.Uả, mà nói nghe cũng ngược !. Của mình hồi nào mà nhận ẩu vậy. Của chị Ba mà !. Còn thấy tiếc thì chị có tiếc hay không sao mình biết được. Thấy chị để bụi bám lâu nay trước nhà…
                  Nói người (nào đó không biết) tới chở không không đem về xài là mình chớ ai mà nói không biết.
                 Vậy mà gần hai năm kể từ ngày cái tủ lạnh của chị Ba được chở (từ San Diego lên tới Pomona cách hơn hai tiếng đồng hồ lái xe) rồi chuyển vô (từ dưới sân lên lầu) phòng trọ cho những tháng, năm đi học xa nhà. Anh Tư Đào, anh Phụng có Ba nữa, gắng sức cùng nhau cố hết sức đưa lên. Mình đứng dưới nhìn, hết sức xót xa…
                 Mỗi lần mở tủ lại nhớ nhà…Nhớ quá…
                 Lần chuyển phòng trọ năm này thì anh Tư Đào học xa không cùng đi phụ giúp. Cái tủ lạnh to đùng cũng đành rao bán. Thời gian tới phải đi thực tập nhiều nơi phải di chuyển nhiều nơi nên không thể, không xuể…
                Vậy là qua sở hữu gần hai năm bây giờ mới mạnh miệng để nói là của mình và thấy tiếc rồi…(nhớ !)…
                 Lần chở Ba (và Mẹ) lên phụ dọn phòng cũ nhân tiện coi phòng mới Ba ngồi bên khơi chuyện nói chuyện kể chuyện không ngớt. Ba sợ mình lái xe đường xa ngủ gục bất chừng. Trong nhiều câu chuyện suốt chặng đường dài có nhiều điều thú vị .
                Tiếc cái tủ lạnh của mình lại nhớ Ba nói, đại khái : “ Tiền có thể mua được cái giường sang trọng êm ái nhưng không mua được giấc ngủ say nồng. Có thể mua được cái nhà to lớn đầy đủ tiện nghi nhưng không mua được mái ấm gia đình”.
                 À, đúng rồi !. Với cái tủ lạnh to đùng của chị Ba, mình có thể nói câu này, được không !
                 “ Tiền có thể mua được cái tủ lạnh đời mới nhất, nho nhỏ (để cho gọn chỗ trong phòng trọ), xinh xắn ( ý nói là đẹp, con gái mà !) nhưng không mua được mỗi lần mở tủ lại nhớ nhà ”.
Ngày cuối Giêng ra Hai 2012

Thơ Viết Cho Út Dưới Hiên Trăng

gởi cô Út.

tháng Tám, Út trở về trường lớp
Mẹ đang cơn ho thắt ruột trở mùa
Ba cũng trở mùa tâm trạng ngày mưa
ngày mưa thì làm sao vui được !

chị Ba khen Ba buồn thua năm trước
nỗi buồn một năm chắc đã chai rồi
cái con ni nói ra nghe ốt dột
có buồn đâu chỉ nhơ nhớ thôi mà !

một năm qua hai đứa xa nhà
về lại thấy trưởng thành vững chãi
nước xa nguồn chim xa tổ ấm
Biển mênh mông trời rộng thênh thang !

dịp Út về tháng Sáu nắng giòn tang
qua tháng Bảy nắng khô giòn rụm
anh Tư không nổi chịu lò than Đại vực
cũng vội về đây nương gió Biển Hè

Ba ưng tụi bây nôn nóng đường về
để trộn nhớ trong vòng ôm nồng ấm
bỏ những đêm Ba ngồi lặng, lặng thầm
tiếng sương rơi ngỡ ai về hiên trước !

Út về đây rồi Ba như lượm được
niềm vui tràn nắng Hạ mát gió Hè
con vẫn là cô bé khóc nhè
cô Út Sún cô Năm nhè, hồi đó !

ai chẳng có riêng một thời để nhớ
lớn lên rồi nhắc lại chỉ cười vui
mà biết chừng đâu có chút bùi ngùi
khi nhớ lại một quãng đời xưa cũ !

tháng Sáu về vui chưa kịp đủ
tháng Tám vội vàng trở lại Trường xa
con thấy không, ngày tháng đi qua
mới đó thôi đã dợm mùa Thu tới !

dưới Hiên Trăng bài Thơ này viết vội
sợ ngập ngừng cảm xúc sẽ vơi đi
đã vơi đi là không viết được gì
dù chỉ một câu nói gì trang giấy !

thôi nhớ tới đâu thì viết vậy
chỉ nhớ thương thôi không có buồn
chị Ba khen Ba buồn thua năm trước
nỗi buồn một năm chắc đã chai rồi !...

Hiên Trăng chiều 07/08/2011

Trải Lòng Ngày Sinh Nhật

Thơ viết rất  nhanh nhân ngày sinh nhật Út
tặng cô Út của Ba

về đây khơi lửa đổ bánh Căn
Út ngồi mé gần Ba chút xíu
buổi sáng trời mưa giờ đã dịu
không lạnh nhưng ưng ngồi gần con

mẻ bánh vừa lóc khuôn thơm giòn
chén nước mắm dầm thêm trái ớt
trời se lạnh Hiên Trăng vui nhộn
ngồi gần nhau bên bếp lửa hồng

khói vần thơm miếng ngọt miếng ngon
miếng người xa dành riêng cho Út
cô về đây vui ngày sinh nhựt
buổi đông vui chia đủ xớt đều

lò bánh Căn ém lửa liu riu
lát nữa có thêm màn chuối nướng
còn thêm mùi mực nướng sương sương
ly rượu thơm len mùi tương ớt !

lâu lắm nỗi vui Ba bỏ rớt
nay con về Ba lượm lên coi
hóa ra một nửa đời đi mỏi
Ba vẫn còn…còn đầy…con ơi !

cảm ân đời một thời đi mỏi
nay níu lòng nương dựa các con
đêm đông vui cắn miếng bánh giòn
giòn rụm hồi Ba còn trai trẻ

Út về nhà không còn quạnh quẽ
Ba cũng không ngồi ngó trời mây
chiều lặng thầm Ba đâu thèm thấy
Út đây rồi chỉ thấy Út thôi !

mẻ bánh Căn lửa vừa giòn tới
đêm chớm Thu ngồi lại quây quần
lò lửa than một thời lận đận
nay trở mùa than rực đời vui

con về chỉ đôi ngày ngắn ngủi
mai con đi trời trở gió buồn
hiên trước lại ngồi nhìn mây trôi
nhớ thương con ray rức nỗi lòng…

Hiên Trăng Brookhurst
đêm đông vui 30/10/2010

Bài Viết Cho Út


                  Những mùa Trăng đã đi qua trong đời, không tĩnh lặng, vẫn níu với những buồn vui để hóa thành kỷ niệm giữ mãi giữ hoài…
Mùa Trăng đêm nay sao tĩnh lặng sắc không khi nhìn lại một khoảng đời đi qua !
Ngồi một mình ở hiên trước mê mãi ngắm những cụm hoa Cúc vàng, có tin không (?), dễ cũng gần một-ngàn-nụ !. Chưa bao giờ và chưa từng nghĩ là có một lần ngồi ngắm nhìn hoa Cúc mùa Thu nhiều, quá nhiều, đến như vậy !
Qua mùa Trăng, hoa lần hồi nở rộ, vàng mượt hiên nhà… Câu Thơ rồi lại chất ngất mùa hoa mùa Thu vàng ươm kỷ niệm…
Giờ thì ngồi đây, một mình, ngắm hoa chờ Trăng lên…
Ngày mai là sinh nhật cô Út tự nhiên nhớ gì không nhớ, lại nhớ tháng ngày khi còn ở quê nhà…Nhớ khoảnh sân trước xum xuê những khóm hoa Mãn Đình Hồng , có hồ cá với hòn non bộ. Có quán cà phê nhỏ cho cô giáo, vừa rời bục giảng bảng phấn, làm kế sinh nhai cầm hơi qua ngày tháng khó. Có ngôi nhà mái lợp giấy dầu vách đóng bìa ngo mưa dột gió lùa…
Có tình thương yêu chan đều muỗng canh rau muối chia đều gắp đũa cá cơm kho. Năm, tháng đói nhiều hơn no, nhưng mà chỉ đói cơm lạt muối thôi chớ tình thương yêu nhau thì no đầy, đầm ấm.
Cuộc sống cơ cực mà vẫn là Thơ. Thơ cơm-áo-đời-thường, không có Thơ tình yêu hoa bướm.
Thơ viết tay trên giấy vàng thô, nhám và giữ gìn trân trọng cho tới tận bây giờ…
Cô Út xa quê xa nhà khi còn rất nhỏ. Chắc chắn là kỷ niệm dẫu có nhiều nhưng không nhớ, không hình dung rõ nét. Bây giờ cô đã lớn hơn lên đã trưởng thành rồi. Có nhớ không ?. còn gì để nhớ không ?.
Nếu thật lòng không nhớ, thời may, còn có Thơ !.
Thơ ghi lại như là nhật ký những tháng, năm qua trong đời. Ghi rất thật, rất đời thường để giữ ngày xưa cho hôm nay. Cho cô đó, cô bé nhỏ ngày nào !.
Hôm nay, có đọc lại, cũng không ngờ !
Sinh nhật năm nay cô, đi học, xa nhà.
Hôm qua, lên online, cô nói cô sẽ về với gia đình, về với ngày sinh nhật…
Cô thích được ngồi đổ bánh Căn, được ăn miếng bánh Xèo !
San Diego đã trở mùa. Có những cơn mưa ngày bất chợt, bất thường. Có những chiều nắng se vàng lãng mạn. Có những đêm sương giọt nặng như mưa. Nói chung, là đã vào se lạnh. Rồi sẽ, không se lạnh mà lạnh, suốt Thu Đông !. Vậy là còn gìn giữ được tình quê, còn thương giú hình ảnh gia đình trong lòng bánh Căn bánh Xèo, món ăn chủ trị mùa mưa mùa lạnh.
Cô còn thèm nhớ là còn quê cũ trong lòng quê hương mới.
Cứ tự nhiên thôi !.
Bánh Căn chấm dầm sâu bánh Xèo chan vừa đằm, nước mắm. Đọc ghé thêm mấy bài Thơ
một thuở nào cô ở  quê nhà…
                  Những bài Thơ ( ngắn ) như là món quà tặng cô ngày sinh nhật :
chiều nay gạo đã hết rồi
bài Thơ cũng đã nghẹn lời hụt hơi !
bên nồi cháo trắng vừa sôi
Út Linh cầm chén đứng ngồi không yên
chiều 04/05/1986
ngọt đường miếng bánh Tro thanh
chén chè Kê dĩa xôi xanh ngọt ngào
Út Linh giành với Tư Đào
giành qua giựt lại. Phần nào cho Ba ?!!!
Mồng 5 tháng 5/1988
chiều về vừa mới dựng xe
Tư Đào đã báo : “ Em lên viện rồi !”
tay chân bỗng thấy rã rời
lại quay xe, đạp giữa trời gió Đông
hoa Quỳ hương nở bâng khuâng
lòng Ba trăm nỗi lo toan trong đời
vòng xe đạp mãi rã rời
suốt ngày tất bật giữa thời bon chen
sáng nay, gió lạnh hơn nhiều
con vào Bện viện, Ba lên công trường…
Út lại vào Viện
10/12/1987
con lên nằm Viện, trời mưa
đất trời ảm đạm như xa như gần
núi đồi mù mịt trong mây
lòng Ba ngầy ngật như say thuốc lào…
sáng ngồi bên Út trong phòng bệnh số 12
11/12/1987
một ngày ba bộ áo Đầm
thay vô rồi lại cởi ra, suốt ngày
kiểu này đến khổ chị Ba
mỗi ngày giặt đúng một thau đứ đừ
Út Linh ngó vậy mà hư
chẳng thương ai hết, chỉ thương… áo Đầm
tháng 2/1990
em lên năm
đã sún rồi
ăn quá trời
ăn sập quán
ăn xả láng
ăn liên hồi
Ba đi rồi
ra xin Mẹ
ăn cho lẹ
kẻo Ba về
nghe tiếng xe
chun vô bếp
ăn cho hết
mới ló ra
“ Dạ, thưa Ba”
Ba gật gù :
Con ni giỏi”…
tháng 1/1990
nghe Mẹ “báo cáo”, cười
hôm nay Út đi học
lất phất trời mưa bay
bánh mì “bơ” cầm tay
cho ngọt ngào buổi học…
6/1991
( trích NHẬT THI, Thơ 1981- 1994, Trần Huy Sao
lưu giữ trong Tủ Sách Gia đình Trần )
                  Ba dắt con đi, xa-quê-xa nhà, khi con còn bé nhỏ. Quê nhà giờ thì bỏ lại theo thời gian con lớn khôn lên. Ba cũng bỏ lại quê nhà theo thời gian tuổi chớm về chiều…
                  Tuổi già thường hoài niệm dĩ vãng những năm, tháng đi qua.
                  Tuổi trẻ với bắt tương lai nương trớn năm, tháng đi qua mà bương trải.
                  Vốn liếng Ba dành cho con, ngày nào, chỉ là hình ảnh cô bé nhỏ nhoi, ngơ ngác, lạc loài trong sân trường Tiểu học. Cô bé dị biệt da vàng không hòa lẫn được trong màu da trắng của những bạn cùng lớp. Buổi ăn trưa con khổ sở để chọn mùi vị thân quen, cứ chọn lựa hoài cũng không tìm ra được mùi hương quen thuộc. Ngôn ngữ bất đồng nên chỉ là ngôn ngữ cô đơn giữa giao tiếp hàng ngày trên một đất nước mà con không thích nghi. Thậm chí, con không từng mong muốn.
                  Ngày đó, có lúc nào nhớ lại đi, con giận hờn Ba sao Ba đưa con tới, bắt con phải ở  nơi chốn khó.
                  Ngày đó, Ba cũng không thể nói được gì với con bởi con còn quá nhỏ, có hiểu gì !.
                  Nay thì con lớn khôn, trưởng thành chính nơi-chốn- khó, con hiểu cớ làm sao Ba phải dắt con đi.
                  Chuyện qua rồi, xưa xa như là chuyện cổ tích !
                  Bây giờ Ba ngồi bên con chụp một tấm hình, lưu niệm. Con Út ngày nào sáng dắt tay dẫn con đi học, chiều dắt tay đưa con về nhà…
                  Nay thì con đâu cần Ba dắt tay con nữa. Con tự dắt tay con một mình..
                  Ừ, thì cứ vậy đi, con !...