tháng 11 30, 2014

Chia Tay Mười Một


                   mai mười-một đi cho mười-hai tới
nắng cũng rồi đi cho giá rét về
mây trắng bay xa cuối trời lặng lẽ
gó ngược ngàn về trải lạnh ngày đông....

Hiên Trăng, chiều 30/11/2014

tháng 11 28, 2014

HÌNH ẢNH



                  vậy là đông bắc nam tây
hai-mươi-năm kéo về đây sum vầy
vợ chồng ngồi giữa trùng vây
nhìn con ngó cháu cũng đầy bụng no
con gà Tây hắn có to
cũng thua xa lắc cái no sum vầy
rượu cho có rót ly đầy
cũng chưa nồng độ cái ngày hôm nay...
 
Escondido 27/11/2014

tháng 11 27, 2014

NGÀY TẠ ƠN

 
Chúc văn thi hữu và bạn đọc một ngày lễ Tạ Ơn nồng ấm

tháng 11 25, 2014

Ơn Một Thoáng Mưa Thu


 














nắng hạn tạ ơn cơn mưa hồi đêm
đời sống tạ ơn giọt trời cứu dỗi
ta cũng tạ ơn một đêm mát rợi
sáng nay nhìn mây trắng giởn trời xanh

cây Quít trước sân còn hạt đọng long lanh
cây Chanh vườn sau lá cành đẫm nước
cỏ hoa qua đêm trở màu óng mượt
ly cà phê sáng nay thơm hơn hôm qua

câu Thơ đầu ngày cũng hình như lạ
có chút mượt mà luyến nhớ cuối Thu
mai mùa đi lòng ta còn cất giú
một thoáng se lòng xác lá vàng rơi

đầu ngày Đông giá lạnh rồi cũng tới
xác lá vàng khô lạnh trả thời gian
những tháng năm qua níu đời hữu hạn
những mùa đi cho tận một năm tàn…

Hiên Trăng, 25/11/2014

Một Góc Vườn Gợi Nỗi Nhớ Quê


 













núi nhớ sông đau lòng cách trở
người nhớ người như núi nhớ sông
ta nhánh rong phiêu giạt theo dòng
là bấy nhiêu nỗi buồn xa xứ

dâu biển héo xàu người lử thứ
may tình em níu góc vườn nhà
lâu lắm rồi lâu không thèm nhả
chân quê không lấm bụi đường xa

vẫn mái tóc đượm nồng hương Sả
nụ cười xoa dịu thuở nương quê
góc vườn chan nắng chiều lặng lẻ
phảng phất mùi thơm gợi nhớ xưa

cây ớt già nua mùa trổ lứa
vạt rau Răm xanh mượt dậy thì
cây Tía tô trở màu tím dịu
lãng mạn vô chừng phải không em

ta nhiều năm giữa nhớ giữa quên
vẫn thường ra đây nhìn ngoái lại
hồn quê bầm dập đường xa ngái
lại ngát hương-đồng-gió-nội xưa

cám ơn đời vẫn còn hương lửa
nhóm lại dòng Thơ nỗi nhớ nhà
cám ơn em một đời không nhả
một góc vườn gợi nỗi nhớ quê….


 

tháng 11 24, 2014

Lời Tạ Ơn















trước tiên xin tạ ân Đời
sớm mơi thức dậy còn ngồi làm Thơ
cũng không quên cảm ơn người
giúp ta vượt cạn qua thời nhiễu nhương
khi xa rồi chốn quê hương
tới nương quê mới tìm đường hồi sinh
nửa đời còn lại linh đinh
may mà có chỗ gởi mình dung thân
phong trần lạc giữa phong vân
tới nay phong độ có phần hơn xưa
cảm ơn người mấy cho vừa
cảm ơn quê mới cũng chưa đủ lời
cản ơn năm, tháng đất người
tưởng là phong hủi đâu ngờ phong lưu
cảm ơn bài học ngày xưa
mưu sinh thoát hiểm đẩy đưa vào đời
khi thoát hiểm tới đất người
cuộc mưu sinh đã đổi đời đổi thay
giờ đây ngồi với tháng ngày
chạnh lòng ôn cố tri tân chạnh lòng
miếng khi đói gói khi no
lúc thừa mứa nhớ lại thời đói cơm
mổi năm mùa lễ Tạ Ơn
ơn Trời ơn Đất ơn người quê xa
mấy mươi năm ngoái quê nhà
giờ ngồi ngoảnh lại đâu là quê hương …

Về Tới Đây Rồi !



 



thôi, ở đây, ở lì không đi nữa
đã mỏn đời rồi đi mỏi làm chi
tới chỗ nào cũng cuối cuộc phân ly
đời hữu hạn né tránh gì cũng gặp


thời may bây giờ còn đôi còn cặp
ngày ra vô vẫn thấy được lòng nhau
ta ở trước sân gọi ới vườn sau
em vội vã níu tình ta cho kịp


hoa Cúc nở trước hiên nhà đúng dịp
cải vườn sau đã vừa lứa ghém chưa
để còn liệu đãi đằng nhau một bữa
món tôm chua bánh tráng cuốn rau nhà


qua tới bên này bao nhiêu món lạ
vẫn cứ thèm da diếc món chân quê
trách cá kho rim tô canh lá Hẹ
mùi mắm kho bay quyện giữa chiều mưa


ơi tháng ngày xưa mặn chát muối dưa
nồi cơm độn quá nửa phần khoai sắn
em vẫn bên ta buồn vui thầm lặng
miếng lòng no miếng lòng đói chia đều


ta nửa đời trôi giạt nhánh rong phiêu
em con nước lớn ròng theo năm tháng
về tới đây rồi cuối đời chạng vạng
hai đứa mình chung dáng đứng phù vân…


 

 

 

 

tháng 11 19, 2014

Bài Tạ Ơn


 










mổi năm tiễn một con gà
tây phương cực lạc ta bà thế gian
mổi năm từ dạo sang trang
dặm ngàn sông biển quá giang xứ người
mổi năm dịp cuối tháng mười
một dao với nĩa tơi bời lá hoa
mổi năm vàng mướt da gà
trước là ăn nhậu sau là tạ ơn
tạ ơn người tạ ơn đời
tạ ơn đất tạ ơn trời ban ơn
tạ ơn ngày đó trống trơn
giờ thì trống rộn còn hơn trống đình
tạ ơn trôi giạt lục bình
lục bình giờ rộ linh đình đám luôn

tạ ơn không chỉ ơn suông
mượn lời thơ nói ngọn nguồn vì đâu

thưa từ một cuộc bể dâu
tang thương ngẫu lục nhói đau thấu trời
nói nôm na cuộc đổi đời
nói dễ hiểu là không hòai sống chung
mới đôi chân nẻ lấm bùn
dắt dìu thê tử tới vùng cỏ hoa
ở đây đất của người ta
mình trôi giạt tới chẳng qua cùng đường
vậy mà bất kể người dưng
người ta mời đón như từng cố nhân
miếng cơm ngụm nước ân cần
cơm ham nước coke lâu dần rồi quen

người mình ân trả nghĩa đền
khéo lo chi chuyện trùm mền giả lơ….

Hiên Trăng, 19/11/2014

 

tháng 11 18, 2014

Chờ Buổi Đông Vui

 
các con đi đâu cũng nhớ Ngày Tạ Ơn
về mái nhà xưa một thời nương náu
nhà xưa giờ vắng lạnh buồn chi thấu
chỉ còn Ba với Mẹ giữ ấm nồng

nhín bước nghen con giữa trời đất rộng
về với Ba với Mẹ ngày Tạ Ơn
để Ba Mẹ ôm các con thời mới lớn
thời chưa đủ lông đủ cánh để vào đời

giờ các con ra riêng lẻ hết rồi
mổi buổi cơm chiều chỉ còn Ba Mẹ
chén đũa khua theo buồn thinh lặng lẽ
giú miếng thương nén miếng nhớ chia nhau

nhiều lắm nhiều chiều Ba Mẹ nhìn lâu
nhớ buổi đông vui níu lòng ray rứt
chú Hai cô Ba chú Tư cô Út
bỏ mái nhà xưa chừa cho Ba Mẹ

nhà rộng quá xúi giục đời quạnh quẽ
chờ đông vui như hạn chờ mưa về
các con về nghe các cháu về nghe
Ba Mẹ đứng chờ trước hiên nhà cũ…

Mùa Tạ Ơn, chờ buổi đông vui
18/11/2014

tháng 11 16, 2014

Chua Ngọt Chia Nhau


 
 
 
 







cây Quýt trước nhà năm nay oằn trái
đâu có chịu thua cây Chanh sau vườn
con cháu về cứ tha hồ hái lượm
ta cũng tha hồ ngồi ngó đông vui

nhà cũ người xưa giờ đã ngủ vùi
miếng ngọt miếng chua đừng quên cậu Sáu
khi mới qua đây Cậu cho nương náu
Cậu đi xa nhà gởi lại cho mình

 mười-tám-năm đời trôi nổi linh đinh
vẫn ôm siết ngôi nhà ngày tạm trú
sân trước vườn sau cứ hoài níu giữ
nay là nhà kỷ niệm tháng ngày xưa

 cũng đã bao mùa dang nắng dầm mưa
cây Quít đơm bông cây Chanh chớm nụ
nhà cũ ngày nào vẫn còn đông đủ
nay con lớn rồi mỗi đứa mỗi đời riêng

 chỉ còn lại đây hai dáng chiều nghiêng
   chua ngọt chia nhau với ngôi nhà cũ…






tháng 11 14, 2014

Nhớ Ba


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
cả ngày ni thiệt nhớ Ba
mắt cay chắc tại nhang trầm khói bay
chơ con già tới cỡ này
dễ chi nước mắt nước mày đâu Ba
đầm đìa con sợ Ba la
thì thôi nín nghẹn ngó Ba ngó hoài
ngó chi tới nỗi Đông Đoài
mược tình nhang khói dật dờ quyện quanh
lâu ghê cứ giữ để dành
chiều ni thương nhớ đòi giành lấy đi
giú chi rồi cũng cách chi
thưa Ba con thiệt chiều ni nhớ buồn…

ngày giỗ Ba, 13/11/2014

 

tháng 11 13, 2014

Thương Nhớ Những Mùa Câu


Nhân ngày giỗ Ba, con nhớ lại…..

 Tôi ngồi chờ, thè thẹ liếc nhìn về phía sân sau. Thấy Ba tôi đang tướt lạt tre để bó, dễ cũng năm sáu cái cần câu, cho gọn nhẹ. Mùi thơm mè rang từ gian bếp lan tỏa tới nhà trên. Nghe tiếng Ba tôi :
- Nhắc chảo xuống, đổ ra mâm.
Mợ tôi vội vàng nhắc chảo xuống, đổ tràn mè ra chiếc mâm thiếc đã để sẵn bên bếp. Những hạt mè đang nóng gặp hơi lạnh tanh của mâm thiếc, nhảy nổ lung tung. Mùi mè thơm bung ra ngào ngạt. Ba tôi ngừng tay, ngó trời hít mủi mắt lim nhim. Ông trở lại công việc đang dang dỡ, không nói gì. Không nói gì là đã bằng lòng độ thơm chính xác của mùi mè rang. Không sớm quá để mùi thơm còn vướng vất mùi dầu. Không trễ quá để mùi dầu bắt đầu trở khét.
Sau khi bó cột những chiếc cần câu gọn gàng, Ba tôi trở ra vạt đất ẩm thấp gần cái bể-cạn ( gọi là bể cạn là tên riêng theo vùng. Thật ra, nó là cái hồ xây bằng gạch cao khoảng 1 mét hay cao hơn chút đỉnh, có thể là hình vuông có thể là hình chữ nhật, được tô trét lớp ciment rất kỷ mặt trong và mặt ngoài, dùng để chứa nước mưa cho gia đình dùng quanh năm) coi lại mớ mồi câu được gói kỹ càng trong lá chuối. Mồi câu là những con trùng đỏ au đang tranh nhau đùn mình tìm hơi ẩm trong cục đất đen nhão nước. Ông chăm chú cẩn thận dò tìm những con trùng trở màu bạc đỏ, thân đã bắt đầu nhão. Những con trùng này không là mồi câu, phải loại bỏ. Mồi câu phải là những con trùng còn giữ màu đỏ bóng, thân tròn lẳng căng đầy.
Gọi là trùng huyết.
Trùng huyết không phải đào bắt từ đất. Nó nằm trong những bẹ lá chuối khô.
Bẹ lá chuối được hình dung như là cọng lá chuối. Khi lá chuối trở già, trở khô thì bẹ lá cũng bắt đầu rời rã nhả ôm thân chuối để chờ teo tóp nhường cho lớp bẹ non trổ lá xanh. Lá sau dồn lá trước cho thân chuối vươn lên…
Thường thì lá khô bẹ khô tự thân teo tóp chẳng ai đoái hoài chỉ có Ba tôi là chăm chút vì ông biết chắc và tin chắc buổi đi câu nắm phần thắng lợi chính là từ giữa khoảng hở của thân và bẹ chuối !
Mới nghe qua thì thiệt mơ hồ !. Cá sông cá suối có dính dáng gì cái khoảng hở của thân và bẹ chuối !.
Vậy mà có. Khi ông kéo cái bẹ chuối xuống là những con trùng đỏ au mập ú oằn thân co rút. Mỗi bẹ không nhiều, đâu chỉ mươi mười con. Đám chuối sau nhà cũng đủ mồi cho một buổi câu dư dã.
Trùng bỏ trong nắm đất moi từ gốc chuối và gói lá chuối, không hề bỏ trong lon hộp. Chắc là để giữ mùi đất, mùi lá quen thuộc.
Xem xét cần câu, mồi câu, các thứ lỉnh kỉnh cần thiết đâu đó rồi ông  lên nhà trên chiếc rượu từ chai lớn ra một chai nhỏ bỏ vừa túi. Thường, thì không quên làm một ngụm trước khi đi.
Đây là giây phút tôi hồi hộp ngồi nín yên, chờ đợi. Ba tôi chỉ thích đi câu một mình. Thi thoảng mới cho tôi đi theo chắc là ông cũng biết cái thú câu cũng đã lây lan qua thằng con. Nghiệt cái tôi quá nhỏ có biết gì đâu !. Chỉ ngồi nhìn chiếc phao nhấp nhô, đứng yên, nhấp nhấp rồi chìm lút. Ba tôi gật nhẹ tay, rê cần rồi thấy con cá quẫy xao động nước. Tôi lại gỡ cá không rành cứ trầm trầy trầm trật làm ông bực mình cứ “xì, xịt” làm tôi càng thêm cuống. Tự vì ông câu tới sáu cần nên cứ đều tay giật…Tôi gỡ cá làm sao kịp !
Cái thú đi câu của Ba tôi, có thêm tôi, hóa là cái bực mình…
Bữa đó, chắc tôi ngồi nhấp nhỏm liếc ngang liếc dọc dò chừng, ông không nỡ :
- Nì, con vác cái oi rộng cá, bỏ trùn với mè rang vô. Nhớ là mè bỏ dưới, trùn bỏ lên trên.Đi đừng có lắc mạnh không thôi trùn nó trối nước nó chết lấy mồi đâu câu !
Tôi mừng muốn nhảy dựng.
 
Hai cha con xuống cuối dốc cây dầu Gió nhà chú Hai Tín, ông ngừng lại, đắn đo. Cuối cùng, ông nói :
- Thôi, bữa ni không câu ở hồ, câu ở suối. Hôm trước nghe dượng Cứ mi nói là ở suối đang mùa rộ cá Trắng có cá Chép nữa. Vô câu thử.
Vậy là vô suối Cam Ly. Rẻ phải thay vì rẻ trái.
Vô tới suối rồi ông đâu có câu liền ! Đi lên rồi đi xuống một đổi xa đổi gần thăm chừng con nước chảy, xem chừng vòng xoáy nước vô cái eo rộng có trả liền nước ra suối hay giữ nước chầm chậm theo dòng, xem chừng từng đám rong mềm mỏng hay dày đen bám đáy.
Quày quả lên xuống gần cả tiếng đồng hồ mới chọn được một chỗ câu ưng ý. Lại xăm xoi moi đất nắm từng những nắm tròn rồi lăn mè rang đều quanh. Đi lên một đoạn thảy vài nắm đất. Đi xuống một đoạn thảy vài nắm đất. Chuyện này tôi đã biết. Mùi mè rang thơm để rủ cá tìm tới. Thể nào cũng tìm tới. Tôi ngồi nép người trong lùm cây, nhấp nhỏm đợi chờ.
Ba tôi thì vẫn điềm nhiên ngồi móc mồi câu rồi từ tốn nhấp vài ngụm rượu, ngó trời, ngó nước, ngó qua phía thằng con đang ngồi nhấp nhỏm. Tôi nhớ có nhiều lần, sau khi đã thăm chừng, quăng đất lăn mè rồi chọn chỗ ngồi rồi nhìn trời nhìn nước ( ngó thằng con đang ngồi nhấp nhỏm chờ, chắc là thể nào cũng có ngó ). Cuối cùng, ông bó cần gọn lại, thả mớ mồi câu xuống nước, nói :
- Thôi, mình đi về.
Ông xăn xái đi trước, tôi lúp xúp chạy theo sau mà trong bụng cứ ấm ức một buổi câu đang hồi ngon trớn. Hình như thấy rõ được tâm trạng tôi, ông ngừng lại chờ. Vuốt đầu tôi, ông nói :
- Bữa khác rồi mình quay lại. Bữa ni thì ngó bộ không ra chi rồi, có ngồi lâu cũng giỏi lắm chỉ vài con. Chim trời cá nước, lo chi. Cái hồ ni tiếng là rậm cá nhưng bữa ni thì, thôi, về đi con.
Tôi nghe thì nghe vậy, vẫn lúc thúc chạy theo rồi xực nhớ là buổi câu nào ông nhất định ngồi lâu là y như là buổi đó cá cắn câu giựt đều tay, gở cá rồi tiếp mồi đều tay. Ông đâu có câu chỉ một cần, giàn cần bày hàng ngang trước mặt từ sáu ( không dưới sáu ) tới mười cần. Tay giựt như máy, gở cá, tiếp mồi nhuần nhuyễn kịp thời khiến tôi cứ đứng nhìn mê, nhìn sửng.
Rồi bỗng nhiên ông thản nhiên chuẩn bị cuốn cước từng chiếc cần, không câu nữa. Tôi quá ngạc nhiên, vuột miệng :
- Ba .Cá đang ăn mà !. Sao Ba không câu nữa ?.
Ông vỗ vỗ cái đầu trọc của tôi, cười ngất :
- Câu chi nữa, con. Con không thấy cá lớn nó giành ăn, mình đã câu lên hết rồi. Còn lại mớ cá nhỏ ăn theo, mình có câu thêm thì phí của Trời. Chờ mai mốt tụi hắn lớn rồi ghé lại. Bữa ni mình câu hồ này mai mình câu hồ khác. Chim trời cá nước mà, lo chi . Phải biết dừng để dưỡng. Về thôi !.
Hóa ra cá lớn ỷ mạnh giành ăn mồi trước bị câu trước. Cá bé thì phải chịu phần thua, đi sau. Cái triết lý dừng dưỡng của Ba tôi nghe ra cũng thiệt quá đúng.
Cái đầu trọc lóc không có tóc như tôi nghĩ chưa thấu đáo.
Đầu có tóc, còn may ra. Đầu tóc bạc như Ba tôi thì nói đâu trúng đó.
Bởi Ba tôi vốn đam mê nghề câu, coi đó như là một ( trong những ) thú vui cuộc đời. Cái cần câu theo ông dọc suốt thời trai trẻ tới tận cùng tuổi già run tay mờ mắt với bao nhiêu là thành bại để rút tỉa làm kinh nghiệm giắt lưng.
Ở Xóm tôi không có tay câu nào qua mặt được. Không có nhà nào ăn nhiều cá câu như nhà tôi.
Ông ngồi trên bờ suối Cam Ly nhìn trời nhìn nước, nhẩn nha nhấp vài ngụm rượu. Tôi thì  ngồi thu lu trong bụi sim rừng  nhấp nha  nhấp nhỏm  chờ cá  xủi  tăm, lâu thè thẹ ngoái nhìn Ba tôi.
Có thể ông sẽ cuốn cước bó cần đi về không câu .
Có thể ông bắt đầu dương cần quăng ngọt một đường cước vòng đẹp mắt. Cục chì rồi sẽ chìm xuống, phao rồi sẽ nổi dập dềnh chờ…
Thấy Ba tôi nhỏm người nhìn vầng nước xoáy nhẹ vòng quanh trước khi trả mình hòa nhập theo dòng chảy đều ra con suối. Một đổi lâu ông quay lại nhìn tôi ngoắc tay rồi chỉ xuống nước. Tôi chỉ chờ có vậy, bật người bươn tới.
Nghe tiếng Ba tôi vui vẻ :
- Cá bắt mùi tìm tới rồi, ngó bộ dày đám. Không câu xuể nhiều cần được đâu. Ba câu một cần thôi.
Ông quay nhìn tôi, dò hỏi :
- Con muốn câu không ?.
Tôi tưởng nghe lầm, ngớ ngẩn. Ba tôi cười :
- Câu đi. Cứ thấy phao lút nước là giựt…
Ông chọn cái cần câu nhỏ nhất trong số cần đưa cho tôi :
- Nì, quăng dây đi. Cho con phá đám trước đó.
Tôi cầm lấy chiếc cần câu, mừng tới choáng ngợp. Bắt chước tư thế sánh điệu của ông, tôi quăng dây. Tiếng rớt nặng cục chì nghe bỏm, phao vừa chạm nước chưa kịp tìm dáng đứng thì đã bị lôi tuột. Tiếng Ba tôi hối hả :
- Giựt lên. Giựt lên mau.
Tôi nhấp giựt mạnh. Đầu cần cong vút trì xuống . Tay cầm cần có cảm giác oằn nặng rung đều. Tiếng nước xé dọc dài ánh lên màu bạc. Tôi giật mạnh thêm lần nữa. Ánh bạc rời nước bung lên rớt vòng ra phía sau. Tôi quay lại mừng rỡ khi thấy màu sáng bạc vùng vẫy giữa đám cỏ.
Nghe tiếng Ba tôi cười sảng khoái.
Những mùa câu đã từng qua trong đời nhưng sao tôi cứ nhớ thương hoài một người câu đã từng dẫn dắt tôi đi trong những mùa câu của một thời thơ ấu…

( Truyện Trần Huy Sao, Hiên Trăng 2013)
 
con cám ơn Ba nhiều nhiều....

Ba

Ẩn Sơn Cư Sĩ
(1912 - 1986 )
 
Ba không về thăm con cháu chắt đâu
sông biển nghìn trùng Ba đi chi nổi
thôi con đành gởi nhớ theo hương khói
chiều quê xa nhớ thiệt là nhớ Ba...

 
      …Tôi có một lần về với Ba tôi trong ngày lục-thập-nhi-nhỉ-thuận. Rồi từ đó
tôi đi, tang bồng hồ thỉ. Rồi từ đó tôi xa, thương hải tang điền. Rồi từ đó, Ba tôi
không còn nữa, tôi mồ côi !
Miếng ngon dành lại cho Ba vào tuổi thọ 60 đã không còn dịp dành lại cho Ba vào tuổi 70 thượng thọ!
Thời buổi đó khoai sắn thay cơm qua ngày đoạn tháng, sổ "tiêu chuẩn" chỉ có mắm muối thêm chút "mì chính" ( là bột ngọt đó, trời ơi, nói chi văn hoa cho thêm cay đắng !) thì lấy miếng chi cho tươm tất tấm lòng trong ngày mừng Ba ! Qua tuổi thượng thọ nhiều năm sau thì Ba tôi đi xa...
Chuyện xưa rồi nay nhắc tới mà rưng lòng sa nước mắt.
               Bây giờ miếng ngon vật lạ có khó chi đâu, tôi có khả năng và điều kiện dễ dàng. Nhưng buồn quá! Có còn Ba đâu để tỏ lòng hiếu kính dù biết rằng Ba không chuộng cao lương mỹ vị, chỉ ưng mộc mạc đơn sơ. Hồi đó, Ba cười hể hả, xoa đầu tôi, nói : “ Món ni ngon, Ba thiệt là ưng bụng”. Tôi nghe mà sướng quá, trong lòng.
Chỉ là món đầu cá luộc và chén nước mắm có dầm thêm chút ớt. Là món Ba tôi ưng thích…
( trích: Truyện Trần Huy Sao, 2013)
 Hôm nay, ngày giỗ Ba, con không thể quên món canh chua đầu cá để được Ba xoa đầu con, khen : “ Thằng ni giỏi”.
Ngày giỗ Ba 13/11/2014






 


Bên Thềm Nhớ Ơn




















ơn em
từ cuộc bể dâu
nuôi tôi tù ngục mút mùa cà tha

ơn em
một thuở quê nhà
chăm tôi bệnh hoạn trời xa đất gần

ơn em
năm tháng cơ hàn
níu tôi nồng ấm chia phần cùng em

những ơn em tưởng cũ mèm
mà không đâu vẫn bên thềm nhớ xưa....

Hiên Trăng 12/11/2014

 

tháng 11 12, 2014

Áo Trắng Học Trò


 
















gởi em trường Nữ Nha Trang, ngày nào

Lâu lắm rồi nhìn lại em áo trắng
Nét học trò quấn quýt thẹn đôi tà
Dẫu tháng năm dài, thuở ấy đã xa
Anh vẫn thấy cứ như là gần lắm

Đừng ngượng nghịu, quay vòng đi, anh ngắm
Bờ vai thon, tóc xỏa giống ngày xưa
Cô học trò theo dầu dãi nắng mưa
Vẫn còn nét của ngày-xưa-Hoàng-thị

Đi tới, đi lui giùm anh một tí
Đừng lượn lờ như người mẫu thời trang
Hãy cứ tự nhiên giữ dáng dịu dàng
Vẻ dáng một thời làm anh chết sững

Đôi tà quấn trái tim anh điêu đứng
Thở bứt hơi như nhịp hội trống Đình
Anh đã vậy, em lại càng luýnh quýnh
Hai đứa mình chung nột nỗi lòng nhau

Đời tất bật theo vòng xoay cơm áo
Bỏ sót quá nhiều những dấu yêu xưa
Tưởng lạc mất theo tháng ngày lần lựa
Có ngờ đâu còn tìm được lối về

Ừ, thì về như ngày xưa vẫn thế
Nắm tay nhau giữ níu lấy đời nhau
Dẫu lắm thăng trầm qua cuộc bể dâu
Anh vẫn lụy đôi tà em thầm lặng

Rồi để lại trong thơ tình lãng mạn
Cô học trò vùng biển nắng ngày xưa
Đường em về vàng rụng lá Me trưa
Anh ngơ ngẩn vời theo tà áo trắng….