tháng 1 22, 2009


Tới đây thì anh cười thoải mái, hết vẻ bực bội, góp vào câu chuyện :
- Đầy đủ còn hơn hồi tụi mình còn ở quê nhà. Đầy đủ quá chừng. Đâu phải như cái hồi...
Anh ngưng lại, dáng trầm tư. Tôi biết anh đang nhớ cái hồi chấm mút xương gà uống rượu, loại rượu đế nồng nặc mùi cồn, với đám bạn bè đón Xuân hưởng Tết. Tôi nhắc lại anh nghe những hình ảnh ngày xưa đó. Anh bật cười khoái chí, vỗ vai tôi :
- Cám ơn chú đã nhắc anh nghe lại chuyện ngày xưa đó. Hình như hồi đó chú còn ở tuổi đi lượm pháo xì, giành giựt la khóc om xòm, sao còn nhớ hay vậy chú em ? Thì giờ đâu mà giành pháo, thì giờ đâu mà ngó mấy tay nhậu để nhớ cho tới bây giờ?
Tôi cười, thêm đà câu chuyện :
- Còn nhớ anh mút cái xương cẳng gà sạch bóng. Anh nhai hai đầu sụn rồi ngắt ngọn rau răm quẹt vô dĩa muối tiêu, rồi...
Thấy anh hào hứng chồm người về phía tôi, hai mắt sáng rỡ, hỏi dồn dập :
- Ủa, có vậy hả? Rồi sau đó anh làm gì nữa, chú em?
Đang say đà câu chuyện bị anh làm mất hứng, tôi đâm cáu :
- Làm gì nữa? Bộ anh làm mà anh không còn nhớ sao?
Anh cười ngượng nghịu :
- Nhớ. Nhớ chớ sao không! Nhưng mà...
Sẵn trớn, tôi cáu thêm :
- Nhớ rồi thì hỏi làm gì! Ngồi xuống đi ông anh. Đổ ly cà phê rồi kìa !
Anh liếc ly cà phê đổ tràn ra bàn, tiu nghỉu ngồi xuống :
- Bậy quá. Kêu ly khác nghen. Gắng ngồi uống xây chừng kể chuyện cho vui. Lâu quá, có dịp được nghe lại...
Rồi làm như không có chuyện gì, anh nắm tay tôi giật giật :
- Mà sao chú nhớ từng chi tiết hay quá vậy, chú em? Chuyện này từ mấy chục năm qua năm nào anh cũng nhớ. Bưã nay thiệt anh không ngờ tự nhiên có thêm chú nhắc tới.
Anh lại giật giật tay tôi, hỏi dồn :
- Mà thiệt chú còn nhớ phải không? Chú xác nhận giùm anh đi...
Bàn tay anh níu chặt lấy tay tay tôi như chừng sợ tôi sẽ bỏ đi. Đôi mắt anh đờ đẫn, bất động nhìn về phía trước. Anh lẩm bẩm những câu gì nghe không rõ rồi gật gù cười mỉm, mắt vẫn đăm đắm. Tôi đâm hoảng trước điệu bộ có vẻ bất thường, vội nắm bàn tay anh giật nhẹ :
- Anh Huân. Anh Huân...
Kêu tới hai lần anh mới giật mình ngơ ngác nhìn quanh. Khi thấy gương mặt có vẻ hốt hoảng của tôi, anh cười trấn an :
- Không có gì đâu chú em. Anh đang thật sự xúc động. Đúng là trời xui đất khiến lại gặp được chú em hôm nay. Câu chuyện chú vừa kể đã mở cho anh một lối thoát. Biết chừng đâu có thể đem đến cho anh một mùa xuân trọn vẹn...
Nghe anh nói, nhìn vẻ mặt anh biểu lộ sự xúc động, tôi biết anh không đùa. Như rơi vào tâm trạng hụt hẫng, tôi bối rối :
- Chuyện cái chân gà nhỏ xíu, buổi nhậu như là kỷ niệm cũng nhỏ nhoi trong những kỷ niệm cuộc đời. Đâu có gì lớn lao mà anh nói nghe giật mình vậy, anh Huân.
- Đó. Đó. Chú vừa mới nói với anh về cái chuỗi thời gian có hột bóng hột mờ hột chẻ chân chim, chú quên lửng đâu rồi? Ở đời, có những cái người ta tưởng mất đi rồi mà lại tìm thấy lại. Rồi cũng có những cái tưởng nắm chắc trong tay mà cuối cùng cũng tuột khỏi tầm tay. Những kỷ niệm đôi khi cứ tưởng là nhỏ nhoi để rồi dễ bỏ quên không đáng nhớ nhưng thật ra là cả một gia tài trân quý. Cái chân gà đâu có nhỏ xíu như chú tưởng. Cả kỷ niệm mà chú vừa nhắc nhớ với anh, nó cũng lớn quá chừng! Nhưng mà thôi ! Chuyện đó nói sau, chuyện khá dài...
Rồi anh mỉm cười, vui vẻ :
- Mà tình cờ, thiệt hết sức tình cờ, bữa nay nghe chú nhắc tới câu chuyện ngày xưa. Sao tự nhiên anh linh cảm là chú có thể giúp anh tìm lại được những gì anh tưởng đã vuột khỏi tầm tay.
Thấy gương mặt ngớ ngẩn của tôi, anh lại bật cười lớn, hào hứng thêm :
- Coi kìa! Đang vui mà nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của chú anh lại vui thêm. Đừng nóng, đừng nóng chú em ơi! Nắm được chú em đây rồi dễ gì mà anh buông bỏ. Chỉ cần chú em xác nhận một lời, chỉ một lời thôi, là anh ôm cả một mùa Xuân...
Trong lòng không được thoải mái, tôi ngắt lời anh :
- Không chừng đi lạc đề rồi nghe, ông anh! Đang nói chuyện mùa Xuân anh lại cứ vòng vo triết lý gì đây? Hỏi thiệt anh nghe. Anh đang nói tới chuyện gì vậy ?
Anh vuốt vuốt lưng tôi, cười dấu dịu :
- Chuyện đời anh đó mà, chú em. Từ lúc nghe chú nhắc tới kỷ niệm một ngày xuân xưa là anh biết cuộc đời anh sẽ qua trang mới. Nói như vậy là chú dư sức hiểu tầm quan trọng tới mức nào.
Anh lại nhìn tôi, vẻ thành khẩn :
- Quan trọng lắm chú em ơi ! Nhưng mà trước khi vào câu chuyện, anh xin lỗi chú em cho anh hỏi một vài điều. Anh muốn cho thiệt chính xác trước khi anh đặt vấn đề với...với...
Anh ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp :
- Không phải là anh không tin lời chú đâu nghe. Nhưng anh muốn chắc ăn cho nên chú đừng phiền khi anh đặt những câu hỏi để chú...
Tới đây thì anh vò đầu, có vẻ bối rối :
- Chà... chà...khó nói quá, khó nói quá! Không biết phải gọi là kiểu gì đây? ( Anh nhíu mày bặm môi suy nghĩ một lúc rồi hí hửng). À, phải rồi! Là phỏng vấn đó, chú em. Chú quen chuyện này rồi mà...
Một phần vì tò mò muốn biết câu chuyện về đời anh sẽ như thế nào. Lại nghe những lời nói và vẻ mặt thành khẩn của anh, tôi không nỡ :
- Theo như kiểu của anh thì đúng là hỏi cung chớ phỏng vấn nỗi gì! Nhưng mà thôi, hỏi gì cứ hỏi. Nhớ tới đâu, biết tới đâu tôi trả lời tới đó mà đừng có vòng vo nghe ông anh !
- Không vòng vo. Không vòng vo đâu. Chỉ mấy câu ngắn gọn thôi nhưng nếu mà chú xác nhận đúng thì thiệt là mở cho anh con đường đi tới, sẽ cho...
- Thôi...thôi...Lại vòng vo nữa! Nãy giờ không biết tôi đã cho anh mấy mùa xuân rồi! Vô đề đi ông anh ơi!
Anh cười ngượng nghịu rồi tằng hắng lấy giọng :
- Chú em này nhạy bén thiệt. Thôi bây giờ anh hỏi chú bữa đó anh nhậu tại nhà ai ?
- Ở nhà anh Đen. Trưa mồng Một Tết
Anh úp hai tay lên bụng thoải mái ngả người về phía sau, mắt lim dim, gật gù :
- Sau này là Lê Đán. Gặp nhau rồi chia tay ở Ngã Ba Biên. Thằng lên ngược, thằng về xuôi. Mất tăm mất tích từ đó...
Không chừng anh lại kéo dài câu chuyện chiến chinh vạn dặm lê thê, tôi ngắt lời :
- Rồi, câu hỏi thứ hai.
- Ừa, mà chú nhớ bàn tiệc lúc đó có mấy người?
- Để nhớ coi! À, ngoài anh Đen là chủ nhà, có ông em là anh Đỏ. Rồi anh Thuận con chú Đính. Anh Túc con bác Sung. Rồi anh gì con ông thầy Thiện nhà ở trước mặt chú Hai Tín có cây Dầu Gió. Lâu quá quên tên...
Anh cười, gật gù :
- Đúng rồi. Đó là tay Xuân. Tay này lưu lạc giang hồ tới tận miền Nam chớ ít gì! Lần gặp nhau ở cầu Bắc Mỹ Thuận...
Biết anh đang say đà hoài niệm không chừng lan man câu chuyện tới tận...Cà Mau, tôi phũ phàng cắt gọn :
- Nửa buổi nhậu, có thêm anh Lập con thím Khiêm tới phá mồi. Nghe mấy anh trong bàn, nhất là anh, cự nự um sùm...
Nghe tới đây, anh cười ngất :
- Cố tổ cái thằng đó. Hắn có biết uống gì đâu! Uống nước trà còn muốn say nữa mà! Bữa đó hắn làm “sụm” dĩa thịt gà. Muốn kéo dài buổi nhậu mừng Xuân, đành phải ngậm nhín mấy cái xương gà. Ủa, mà lúc đó chú làm gì mà quan sát tận tường vậy?

Không có nhận xét nào: