tháng 3 31, 2011

TẢN MẠN THÁNG BA


Cảm đời mỗi sớm mơi thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương…”

( Kahlil Giban )

Vậy mà mỗi sớm mơi, tháng Ba, không kịp để yêu thương.
Chỉ mừng.
Mừng mỗi một sớm mai thức dậy, vẫn, bình thường như mỗi sớm mai đã qua trong đời.
Tâm trạng mừng buổi sớm mai thức dậy lại bị lấn ép dành lại cho tâm trạng bất an trong suốt cả ngày (đêm ).
Rồi ngày ( đêm ) lại qua đi…qua đi… Một ngày như mọi ngày, bình yên.
Tháng Ba, động đất&sóng thần dữ dội xảy ra ở Nhật Bản.
Tháng Ba, có lời tiên đoán là sẽ xảy ra cơn động đất lớn ( rất lớn ) ở Cali khoảng thời gian từ 18 đến 26/03/2011.
Tháng Ba hoảng loạn giú thầm trong bụng mọi người dân Calif. Vẫn nói cười sinh hoạt bình thường nhưng trong lòng vẫn tính đường tháo chạy !
Chạy đi đâu !
Đất (nức) kêu ai nấy dạ. Nhà xập đè giập ai nấy chịu…
Tháng Ba mình chẳng có bài Thơ bài Văn nào cho ra hồn dạng. Viết rồi giập xóa trong tâm trạng bất an…
Tháng Ba, các cháu nội ngoại đứa nào cũng học giỏi được lảnh bằng khen.
Tháng Ba, cô Út nghỉ Xuân một tuần về thăm nhà.
Tháng Ba, trời nóng dần lên nỗi bất an cũng dần lạnh xuống.
Tháng Ba, tản mạn vô duyên câu chữ…Chẳng có bài Thơ nào giữ dáng văn chương, thiệt tệ…
Mai là qua tháng Tư rồi !. Thơ Văn chất ngất cho đời thêm vui….

Phòng Văn 31/03/2011

tháng 3 08, 2011

HOA MỘNG HỌC TRÒ


thằng bạn tôi hồi đó viết thơ tình
chữ nghỉa văn hoa ngọt mềm ong mật
mấy em đọc sướng mê tơi ngầy ngật
cứ ra vô nhìn ngắm muốn mòn gương

gương với lược vốn dối gian vô lượng
ngó trong gương chưa chắc thấy thiệt mình
bởi hắn khéo lời bướm hoa tán tỉnh
khiến lòng gương ý lược cũng hùa theo

tôi vốn nòi tình thơ tình dẻo kẹo
cũng phải chào thua cái thằng trăng gió
lời bướm hoa có thiệt lòng không đó
hay chỉ để rồi đặng đó quên đây !

chỉ tội mấy em một thời ngúng nguẩy
để hắn thăng hoa thêu dệt chuyện tình
khi vào đời rồi nhớ lại buồn thinh
coi như bướm hoa một thời thơ mộng

như hương bay giữa trời xưa lồng lộng
để nhớ nhau níu giữ tuổi học trò
lời bướm hoa ép trang đời sách vở
hóa lời thơ xoa dịu buổi tang thương !

người bạn của tôi nay đã bỏ trường
bỏ mấy em xưa ngọt lời ong bướm
tôi còn lại đây lời thơ bay lượn
tựa khói nhang nhớ thương người bạn cũ….

tháng 3/2011

tháng 3 05, 2011

HÌNH ẢNH


Tháng Ba có những ngày vui. Bất chợt !.
Chú Tư từ Đại vực Arizona về vài ngày. Cô Út cũng vội vã từ Pomona về chỉ với hai ngày.
Nhà xưa lại rộn tiếng cười và Mẹ thì tha hồ trổ tài nấu nướng. Mỗi ngày một món .
Ba có mấy ngày nhìn no,vui no, cười no, ăn no. Viết đều tay.
Chỉ sau hơn mới nửa năm hai đứa rời nhà tự lập đã thấy rõ nét trưởng thành, tự tin.
Chim đủ lông đủ cánh là bay đi !. Lâu lâu về tổ ấm xưa để tìm kỷ niệm một thời chưa “ ra ràng”, chưa rời tổ.
Hôm qua chú với cô đưa Ba Mẹ đi ăn-hết-có-thể-ăn ( all you can eat ) sau đó là đi coi phim hài cười-có-thể-cười !
Ba Mẹ làm tới luôn !. Ăn no cành hông tưởng là không thể cười nổi. Vậy mà có thể cười. Cười bắp nổ.
Mai chú với cô rời xa tổ ấm, trở lại trường lớp, nhớ đem theo ( không phải nụ, mà là) cơn cười của Ba Mẹ.
Lâu có được một bữa ( ăn và ) cười. Thì cứ ăn và cứ cười thoải mái !.
Ăn, khỏi nói rồi, là điều bắt buộc cần thiết trong cuộc sống hàng ngày. Cười, dù cần thiết không cần thiết, lại là mười thang thuốc bổ !.
Live – Laugh – Love.