tháng 4 29, 2008

MÓN QUÀ SINH NHẬT


gởi O Mười, ngày sinh nhật


O Bình Định đi theo O Nghệ Tỉnh
Vậy chiều nay dượng Huế ngồi một mình
Mừng sinh nhật O uống beer chay tịnh
Không có miếng đưa cay-đắng-ngọt-bùi

Có nắng chiều rớt đọng miếng đìu hiu
Ngôi nhà lặng ngó dáng ngồi thiền định
Góc bếp vắng tiếng soong nồi lỉnh kỉnh
Lén nhìn vô chỉ thấy bóng chiều nghiêng

Bóng chiều nghiêng choáng ngợp nỗi niềm riêng
Anh hốt ngộ ra một điều rất thật
Buổi bóng-chiều-đời nỗi còn nỗi mất
Em đi rồi anh thiệt chẳng ra chi

Em chắc xa anh cũng chẳng ra gì
Cứ hụt hẩng ngẩn ngơ dù chẳng nói
Bởi tình yêu có nhiều khi rất tội
Nói không tin mà im lặng thì buồn

Đời vốn ngắn hơn tình yêu gấp bội
Một ngày qua là mất trắng một ngày
Tình yêu khác, dài hơn đời hữu hạn
Bởi tình yêu đâu đong đếm thời gian

Anh với em mấy mươi năm chia nạn
Nạn giận hờn, nạn lẫy, nạn làm thinh…
Khổ nạn nào cũng nặng đầy toan tính
Tổn thời gian làm khó dễ tình yêu

Hạnh phúc bây giờ đâu lớn bao nhiêu
Chỉ hạn hẹp mỗi ngày qua tháng mất
Dựa dẫm bên nhau níu đời tất bật
Là biết mình vẫn mãi còn có nhau

Như buổi em đi anh buồn rất lâu
Cứ ngồi lặng ngó bóng chiều nghiêng thấp
Ngó góc bếp ngó tìm em quay quắt
Ngó níu lòng anh bỏ nhớ trong Thơ….

Chiều 27/04/2008

tháng 4 25, 2008

KỂ CHUYỆN NGÀY XƯA



nhớ ngày hạt muối cắn đôi
bát cơm chia nửa, mảnh đời chia đau
giờ đây chia bạc mái đầu
vẫn thương cô Tấm dãi dầu, ngày xưa...
Tặng Em và những người vợ đã từng nuôi
chồng trong những năm dài tù ngục.


...trăng đã lặn, bên hiên sương đọng giọt
anh vẫn ngồi tĩnh lặng nỗi niềm xưa
nhớ quê hương có một thời đau xót
lòng bồi hồi ghi lại chuyện ngày qua....

buổi đói cơm mình chia sớt cùng nhau
em chia khổ – anh chia đời tù ngục
hạt muối cắn đôi nhấp đời mặn nhạt
nuôi chồng con mòn mỏi tuổi xuân thì

buổi ra đi áo cơm em đùm bọc
tiễn chồng xa không có rượu ly bôi
chỉ nước mắt và chuỗi ngày lao khổ
biết ngày nao và, biết đến bao giờ !...

xưa anh đi dọc ngang trời đất rộng
mà nay thì lầm lũi chiếc xe tù
em đứng bên đường vẫy tay chẳng nổi
đời lầm than từ phút đó, em ơi !

em về đi, còn đứng đợi làm chi !
chiều nhạt nắng gợi buồn thân cây cỏ
anh, tên lính nhục đau cùng thế cuộc
nghĩ về em, người vợ lính buồn hiu....

đường anh đi gông cùm và rào kẽm
là lưỡi lê và nòng súng hận thù
nghĩ đời em cũng khác gì thân phận
một cảnh tù trong tù ngục bao la

sao kể hết những tấm lòng người vợ
nuôi chồng con dài năm, tháng đợi chờ
lòng trải rộng cả một trời tình nghĩa
mà thân thì héo hắt nỗi niềm riêng

dù nắng, dù mưa, dù đời cay nghiệt
lặn lội tìm chồng mỗi tháng thăm nuôi
miếng ngọt, miếng ngon dành :”Anh nếm thử
em và con thì đã có phần rồi...”


nuốt nghẹn miếng ăn mà rưng nước mắt
cầm tay em. Gầy guộc đến như vầy !
chỉ đôi mắt là vẫn còn trong sáng
như thuở nào mình đã...phải lòng nhau

lau nước mắt đi em, đừng khóc nữa
tội lòng anh thức trắng mấy đêm dài
đời cay đắng để mình em gánh nặng
cuộc đổi đời, anh hổ thẹn cùng em !

nếu lỡ mai đây anh chẳng trở về
em hãy gắng chia giùm anh đoạn cuối
tình đã trọn, nghĩa đã là sâu nặng
gắng nuôi con và tìm lại tuổi xuân

ai đã từng nuôi chồng đi “cải tạo”
cũng thấu lòng nhau, tình nghĩa mặn nồng
dù thân xác có mỏi mòn trơ trọi
nhưng tấm lòng – vẫn một tấm lòng son

em đã từng nuôi anh dài năm, tháng
Chàng đi đâu Thiếp cũng theo cùng
vẫn giỏ thăm nuôi, vẫn lòng chung thủy
vẫn là em, người vợ lính ngày xưa...


...đã qua rồi, những tháng ngày cay đắng
em vẫn là cô Tấm ngày xưa thôi
dù đất khách quê người, lòng vẫn vậy
vẫn sắt son lòng Mẹ Việt Nam mình

1999

HOÀI CỐ HƯƠNG



hoài cố hương, hề, hồi cố hương

em về ôm nỗi đời cay đắng
buồn tôi, theo con sóng bạc đầu
chuyện từ một thuở dài năm, tháng
một thuở trời nghiêng cuộc bể dâu !

từ ấy sông chao về phía biển
người rủ nhau đi bỏ cội nguồn
chia ly mà chẳng người đưa tiễn
thầm lặng nào hơn buồn nào hơn !

núi sông ai cắt mà đau nhói
lòng người ai rứt mà đoạn trường
tình đó có chi mà mang tội
để kẻ ngùi trông kẻ nhớ thương !

từ ấy, người đi người ở lại
nhớ nhau mà cứ mãi xa nhau
nắng mưa cứ đuổi đời đi mãi
cho nắng buồn mưa trĩu nỗi đau !

để tôi ở đất trời xa lạ
cứ nhớ, trời ơi ! Nhớ não nùng
mới biết quê hương là tất cả
mỗi bước đi xa mỗi đoạn trường !

1997

THOÁNG HƯƠNG XƯA



Tặng dân-ca sĩ Phạm Huy Anh
người đọc Thơ truyền cảm quá …


Thơ tao đó, đọc đi, Phạm Huy Anh
xuống tông một chút -xíu- cho tròn lắng
rồi lên ngang chút –xíu- cho ngất ngây
nhớ là cuối câu – lướt mau và, láy

cái tiếng láy của mi ! Buồn tam đợi!
đã thì thôi ! Chuốc ngọt cả hồ trường
vừa nhấp rượu, vừa nghe Thơ – sảng khoái
đời buồn tênh sao bỗng thấy dễ thương…

hồi đó, khổ, mình lang thang ốm đói
ghé thằng này không đủ chén đầy vơi
ghé thằng kia, quá là nghèo, không nỡ
mi với tao cứ lang bạt chợ đời !

tao làm Thơ cứ hụt vần lạc điệu
mi ngâm Thơ, đôi lúc, muốn chưỡi thề
thôi mà ! Cứ láy giùm tao chút xíu
để tao nghe cho thấm đượm não nề

cho khuây lảng chút thôi, đời dâu bể
giả lòng quên, dù chẳng thể quên mau
mi cứ đọc Thơ tao, đừng bắt bẻ
người làm Thơ, người đọc – còn có nhau !

còn có nhau ! Đúng, mình còn có nhau
giữa bao cảnh sinh ly và tử biệt
mình lăn lộn giữa trời quê yêu dấu
có gì đâu mà nặng nhẹ oan khiên !

nay, tao ở một phương đời xa lạ
mi còn xa hơn, vĩnh-biệt-ngàn-thu
nghe mà thảm mà sầu mà đau quá
bài Thơ này ai đọc để chia nhau…

8/1997

THÁNG TƯ



Tháng Tư hoa cỏ cũng héo xàu. Vườn Cải hoa rơi vàng khô hạn. Mẹ đứng chờ con lòng héo hắt. Giọt lệ lăn dài cuộc bể dâu !

Tháng Tư đồng lúa trơ thân rạ. Đất trở mình đau cuộc biệt ly. Cha trọn một đời thương nhớ Đất. Giờ đây đâu nỡ nói chia lìa !

Tháng Tư trường lớp buồn niên học. Bục giảng buồn viên phấn bảng đen. Em buồn bỏ lớp về Xóm nhỏ. Đời đã trao thêm những muộn phiền. !

Tháng Tư rào kẽm giăng tơ rối. Người đi biền biệt cuối chân mây. Lòng em trải dặm dài thương nhớ. Nuôi tôi năm, tháng cảnh tù đày !

Tháng Tư đời hóa là ngang trái. Sông núi ngàn năm trở dạ đau. Bạn bè xô giạt về trăm ngả. Cứ hoài thương khó mãi đời nhau !

Em ơi ! Sao mãi là tháng Tư. Sao mãi chia nhau những ngậm ngùi. Trái tim hằn vết đau dao cứa. Lòng như muối xát lấy gì vui !

Năm, tháng tang thương đời dâu bể. Nhà xưa rêu cỏ mọc hoang thềm. Dấu vết tình xa thành kỷ niệm. Trăm năm chưa đủ để vùi quên !

Phố Núi chờ mong người trở lại. Và những con đường cũng nhớ thương. Trái tim phiêu giạt từ trăm ngả. Một ngả dành riêng hoài cố hương !

Một ngả cho nhau về lối nhỏ. Hàng cây che nắng tháng Tư. Em. Từ xa Phố Núi buồn rêu cỏ. Để lại Đời quên những ngọt bùi !

Tháng Tư còn lại nhiều đau khổ. Quê nhà nhớ lắm cố hương ơi ! Nắng mưa bên đất trời xa dỗi. Sầu lặng bài Thơ đến nghẹn lời…

1999
nguồn :http://my.opera.com/khekinhkha/blog

Trang Thân Hữu : VỀ NHÁNH RONG PHIÊU


TranHuySao
Ghé Ngang
Joined: Jan 01, 2006
Posts: 1
Location: Mira Mesa, California


Cuối năm, nhận được thi phẩm (trích tập) và CD TRÁCH MỘT DÒNG SÔNG (xuất bản 2005) của Nhà Thơ TÂM VÔ LỆ. Mở đầu với dòng Thơ :

Trách một dòng sông chở lời ra Biển
Sóng trả về thành lỡ, lạc tình tôi
Mất vuột là thôi, muôn đời mang tội
Yêu thương xây Thành Nội muộn phiền

tâmvôlệ

chữ viết ở đời mang nhiều dáng vẻ . (hờn) Trách, (oán) Trách, (thương) Trách... Đọc Lời Dẫn (cũng là lời thầm thì tâm sự nỗi lòng) trong (trích tập) & CD TRÁCH MỘT DÒNG SÔNG, và nhớ lại những ngày tháng anh em mình sống gần bên nhau bên cạnh còn có Vi Vi Võ Hùng Kiệt. Căn nhà ở Escondido có đôi lần anh ghé thăm và một lần may mắn được gặp Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ. Buổi chén vui lâng em ôm đàn nghêu ngao bài NHÁNH RONG PHIÊU phổ Thơ anh, bên cạnh có những Hội Viên TVVN. Buổi lòng ngạo mạn em đọc bài Thơ NGÙY ƠI!

NGÙY!!! Tên ai mà nghe lạ đời, nghe mà xao động một trời Thơ, khiến lòng Anh cảm khái không ngừng và có viết bài Thơ hoạ lại. Sau đó, thêm bài hoạ của Vi Vi, Phan Anh Dũng, Nhất Trận Phong...Riêng anh, có viết hoạ thêm bài O Mắt Xứ Huế... Thơ em viết như rứa là chở lòng ra sông, thả lòng ra Biển chớ chi mà mang lòng trách. Chắc đây là (thương mà) trách đó thôi! Rứa thì, anh xin có bấy lời gởi tác giả Trách Một Dòng Sông:

Dòng Sông Đời mang nỗi nhớ, quên
Em có tình yêu quên từ nỗi nhớ
Có dòng Thơ chở nặng vàn trăn trở
Trách dòng sông chi! Mà tội, rứa em !!!

tranhuysao

mai mốt rồi em ghé, đọc qua, có nghĩ lại (không chừng) thêm một chữ Thương.


Viết tại Xóm Cát,

đêm một mình nhớ bằng hữu gần xa

nhớ tâmvôlệ ở (santa) A Na

TRẦN HUY SAO

(Hạ Thảo Nguyên)

dịp nào rảnh rỗi sẽ đưa lên bài hoạ NGÙY ƠI! Và bài hoạ MẮT O XỨ HUẾ.



--------------------------------
nguồn: tvvn toàn cầu

NGÙY ƠI


Ngùy ơi
Hơn nửa cuộc đời
Sao Ngùy vẫn cứ chịu lời đắng cay.
Bởi duyên Ngùy thấm cơn say
Yêu thương chỉ dám lộ vài tiếng than.

Buồn chưa !
Ngùy đóng áo quan
chôn tim ứa lệ hồn tàn cuộc vui
Ngùy đi
lòng chợt ngậm ngùi
Chân hoang bước vội tình vùi hư không.

Lá bay Ngùy thấy nhớ mong
Tình bay Ngùy trách gió lòng chia hai.
Bàn tay nào nắm bàn tay
Ngùy không níu lại những ngày bên nhau ?

Chắt chiu
đếm
chậm
niềm đau…

Tâm Vô Lệ


TIM ƠI…
( đáp bài NGÙY ƠI ! )

con tim
khô đá như vầy
làm sao Ngùy chịu đọa đày theo anh
bởi cây cần có màu xanh
con chim cần chút long lanh thói thường

lẽ nào
giữa cuộc tình trường
trái tim khô lệ vui, buồn chia ai !
khi vui
cũng khóc đấy mà
huống chi buồn nẫu tránh sao giọt sầu !

trái tim Ngùy rất hồng trần
tình yêu Ngùy cũng rất gần Khổ Đau
yêu nhau là xẻ chia nhau
Ngùy chưa níu lại hồi nào đâu anh !

Tim ơi
rớt
giọt
lệ trần….

Trần Huy Sao

O MẮT XỨ HUẾ



O mắt xứ Huế tóc xỏa ngang vai
Đứng giữ rừng hoa, tính tình rất lạ
Mạ hứa dẫn anh về thăm Vỹ Dạ
Uống nước cội nguồn, hiểu Huế đục trong

O mắt xứ Huế giấu kín con tim
chứa đủ cơn đau sầu trời nắng Hạ
Đi nửa vòng quanh, yêu người xứ lạ
Mối tình đầu thầm lặng một dòng sông

Anh ngồi rất yên nghe O kể chuyện
nuôi hai chú gà như mẹ nuôi con
Gà chết rồi, buồn, buồn quá lòng son
Để nửa Huế buồn theo O, Huế khóc

Anh mê chuyện O tắm sông hong tóc
Bạn cù O bẻ lén bắp nướng ăn
Vú sữa hái nhiều ăn mắt dính răng
Bắc Đồng Khánh cười nghiêng O hết cách

Anh không biết kẹo mạch nha O hứa
Có như mạch nha O đãi bạn O
Dẫu có bề nào O cũng đừng lo
Anh hứa chịu ăn giùm O bánh tráng

Anh mong dạy mau mà O cứ hỏi
Ơi O tay mềm, dễ yêu, khó biểu
Đầu óc tò mò, gì cũng muốn hiểu
Chuyện lòng anh, O có hiểu hay không ?

Tâm Vô Lệ

O HUẾ CHỪ ĐÂY
( đáp bài O MẮT XỨ HUẾ)

Em hiểu lòng anh hồi mô chớ bộ
đợi hôm ni mới hỏi. Thiệt vô tâm!
có biết rứa là làm em bực lắm
té ra anh chưa hiểu Huế ngọn ngành!

chưa hiều hết lòng em O Đồng Khánh
thì làm răng anh đòi Huế thương yêu !
còn dám nói rằng là em khó biểu
khó chi mô ?. Răng trách tội rứa nờ !

giận thị giận mà nghĩ rồi không nỡ
tự vì anh khéo nhắc chuyện hồi xưa
chuyện lâu rồi em không còn nhớ nữa
mà răng anh nhớ rứa ?. Giỏi chưa tề !

trái bắp nướng đã lạc đời dâu bể
tóc thề xưa đã ngắn bớt rất nhiều
miếng kẹo mạch nha ngọt lạt trăm điều
e bánh tráng cũng giòn khô dễ bể

em biết là anh nặng tình với Huế
giú lâu ghê, chừ mới thốt ra lời
O mắt Huế, ngó anh, anh cũng rõ
ướm lòng em, anh hỏi lại mần chi ?....

Trần Huy Sao

---------
Vú sữa hái nhiều ăn mắt dính răng
Bắc Đồng Khánh cười nghiêng O hết cách
( Trách Một Dòng Sông, Tâm Vô Lệ )

Cứ giữ nguyên bản là mắt dính răng, Bắc Đồng Khánh
không biết có ý riêng tư kỷ niệm chi không ? Để hôm nào
gặp lại hỏi em cho ra lẽ.