tháng 1 31, 2015

HÌNH ẢNH

Hiên Trăng đêm giã từ tháng Giêng

tháng 1 30, 2015

Tháng Giêng - Tháng Chạp

ở đây tháng Giêng ở nhà tháng Chạp…
 
Ở đây đã cuối Giêng. Ở nhà đang nửa Chạp.
Khoảng cách chênh lệch ngày tháng níu theo sông biển chập chùng nghìn trùng xa cách.
Ở đây là chốn xa nhà
Ở nhà là chỗ không là ở đây….
Ở nhà đang là tháng Chạp, đang rộn rịp nôn nao chờ đón Tết. Ở đây đã cuối Giêng qua Hai, ngày Tết đã qua lâu rồi. Một nơi nôn nao một nơi im ắng. Khác biệt quá nhiều như là tháng Giêng sắp qua mà tháng Chạp chưa qua.
Tôi ở đây cũng đã hai-mươi-năm không ở nhà.
Không ở nhà nhưng vẫn nhớ ở nhà mỗi khi qua Giêng đây mà còn Chạp nhà.
Lâu quá không ở nhà nên không hình dung nổi ở nhà như thế nào rồi !. Có còn như ngày còn nương náu đó không ?.
Nghe nói có nhiều thay đổi lắm. Thay đổi đến đau lòng…
Xóm Đình Đa Cát của ngày xưa đã mất dấu hết rồi…
Đêm nay, ngồi dưới Hiên Trăng, tôi thấy Trăng sắp đang Rằm tháng Chạp, lòng cũng nôn nao nhớ mùi hương Tết…
 
Hiên Trăng 30/01/2015

tháng 1 28, 2015

Tản Mạn Dallas




Cậu Hai lại công tác cho hảng ở tận
Dallas, Texas.

Năm ngoái có được ăn theo lên Dallas cùng cậu. Lúc đầu lên máy bay là ăn theo cùng . Lên tới được Dallas thì quay mặt không thèm ăn theo cậu mà ăn chơi với bạn, bỏ rơi mặc kệ, cậu với công việc bộn bề.

Bỏ ăn theo để theo ăn chơi cũng phải thôi vì lên tới đây gặp lại bạn trường xưa mấy mươi năm.

Ăn đã đời rồi đi chơi cho biết đó biết đây. Không phải ăn chơi theo nghỉa thường tình dị ứng hiểu lầm.

Hai cha con hẹn nhau tới tiệm mì vừa mới khai trương bên hông chợ Lucky Seafood. Kêu hai tô mì mà không ăn kịp. Cậu phải vội vàng đi vì trễ giờ. Vậy thì to go cho bữa ăn chiều nay Ba Mẹ khỏi cần nấu nướng khói bay cay mắt.

Dallas cậu lên lần này chắc không có dịp gặp lại các Bác bạn Ba hồi lái xe đường xa đưa cha con mình ra phi trường về lại San Diego.

Dallas có nhiều công việc quá , với cậu.
Dallas có nhiều kỷ niệm quá, với Ba….
 
Sáng, 28/01/2015

Dọc Đường Mây Bay


 

 

 
 
 
 
 
 
 
 

ta đi tới chỗ rồi ngừng
không thèm đi nữa cũng đừng đi luôn
đường xa vẫn dọc con đường
nhẩn nha ngó lại tứ phương giang hồ !

từ con đường đất đá thô
tới con đường nhựa xô bồ tang thương
giờ phiêu giạt tới lạ phương
lạc đường xa lộ phải bương tận cùng !

lằn ranh nào thấy bất ưng
thì qua lane khác thẳng thừng mà đi
mấy mươi năm chớ ít gì
chen qua chen lại khác gì bon chen !

riết rồi chai đá thành quen
cứ chen lấn tới mới nên nỗi này
nỗi xưa đói quá hóa gầy
nỗi nay thừa mứa khúc đầy khúc dôi

nỗi xưa bèo giạt huê trôi
quê hương thì đó mà rồi phải xa
nỗi nay bám đất người ta
ăn hoài ở miết thành ra quê mình

nói ra nghe thiệt bạc tình
y như ngày đó thình lình bỏ đi
dặm ngàn xa dặm biệt ly
buồn rơi từng chặng thiên di lạc loài

bây giờ đứng vói u hoài
mây bay mây tản Đông Đoài xa nhau
ngó mông hướng núi thẳm màu
thấy quê hương khuất trùng vây mây trời….

Hiên Trăng 28/01/2015

tháng 1 27, 2015

Một Mai Mai Một

Sáng nay ra hồ, mày mò làm nên tác phẩm. Đặt tên là Phu Thê
     
MỘT MAI MAI MỘT !!!!

đi một mai về một mai
vị chi tính nhẩm là hai mai đầy
mai đi vung vẫy đều tay
mai về thong thả lài rài lơi rơi

có đi là tốt lắm rồi
không đi mai một lần hồi hết mai
giờ hai mai cứ lai rai
một-mai-mốt muốn một-mai cũng đừ

chuyện chi cũng phải từ từ
một mai mai mốt còn nhừ nhuyễn xưa
hay là rát nắng ngợp mưa
một mai ai trả lưa thưa sưa dần !…

Mirama Lake 27/01/2015
 
 

tháng 1 26, 2015

Mùa Hương Xưa


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
ngày sinh nhật thằng con đầu sinh của bà xã
[cũng là thằng con đầu lòng đời vợ chồng]
ta nói thiệt lòng quá giựt mình luôn
thấy con đầu lòng giờ mãnh-long-quá-giang !

đang đi tới đi thêm đi quá hồi chạng vạng
rập dấu chân khuôn đời ta còn đang đi
câu “măng mọc tre tàn” thiệt là thấm ý
câu hát “ Sáu mươi năm cuộc đời”, cũng y chang !

thằng con hơn nửa sáu-mươi-năm hữu hạn
thổi nến hết hơi cũng cứ còn đỏ nến
thôi, bốn nến tượng trưng đời mình ghé bến
còn mấy nến râu ria xin cứ cho qua !

khi trái chín thì chín hoài khôn ngạ
dòng thời gian hơi đâu mà níu giành
hồi con theo ta tóc hãy còn xanh
đâu có nghĩ lóng rày chớm bạc

giờ ngồi với con bên trời xa lạc
râu tóc giờ này ngó bộ cũng rập khuôn
hai cha con ngồi bên nhau hiên trước
ngó lén đời nhau thầm lặng tuổi chiều đời !…

Escondido, chiều trời 25/01/2015
trước hiên nhà cũ

tháng 1 25, 2015

tháng 1 24, 2015

HÌNH ẢNH

Hôm qua                                                         Sáng nay!!!!!   
 








Tác phẩm nghệ thuật, sau một đêm gió chướng, đã không còn dấu tích !!!!


                                                             hôm qua đá xếp đời nhau
sáng nay đã bỏ đi đâu hết rồi
chắc đi lánh nạn gió trời
chờ khi lặng gió lần hồi tìm nhau !

tháng 1 23, 2015

Hướng Vấn Thiên Chi Nữa !



 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
ta chẳng từng như Hướng Vấn Thiên
ngồi một chỗ hỏi trời nhiều chỗ
tay Hướng Vấn Thiên Tiếu Ngạo Giang Hồ
hào kiệt lừng danh anh hùng hảo hán

ta trốc tóc bạc râu chỉ vấn đời lận đận
hiệp khách giang hồ không vói tới Kim Dung
trôi giạt tới đây là chốn tận cùng
lo kiếm miếng cơm cho vợ con nhả đói

Hướng Vấn Thiên giành cao siêu hết trọi
không có khoản nào cho người ăn theo
đời khánh tận ta trải đời trăm nẻo
nay một chỗ ngồi cứ ngó tới ngó lui

ngó tới mây bay giang hồ mà tủi
ngó lui mình còn mé chốn nương thân
áo cơm đời suốt giang hồ lận đận
hào khí không qua cơm áo gạo tiền

thôi bỏ quá những chuyện đời bất tiện
nhắc tới chi cho ớn nổi da gà
cuộc đổi đời không làm mồi cho cá
thì mồi ta xin là Nhậm Ngã Hành

nhậm-ngã-hành là làm-theo-ý-mình
không phải vấn thiên hỏi Trời chi hết ráo
cứ việc trâu cày kiếm tiền mua gạo
bỏ vô cái nồi cho cái bụng no

bỏ nặng đời mình cho con nhẹ nỗi lo
để tính chuyện dài cho đời măng mọc
ta lứa tre tàn mé chờ trốc gốc
hướng trời nỗi gì chỉ hướng đất thôi !!!!

Hiên Trăng 23/01/2015

 

 

Tâm Hồn Thơ Đá Cụng Nhau



             Sáng nay ra hồ đi-rưởi-mai-về-rưởi-mai như một-ngày-như-mọi-ngày.
             Nhưng hôm nay một ngày không như mọi ngày…
Bãi đá khô khốc lăn lóc bên đường ông đi bộ qua bà đi bộ lại, trong số đó có tôi, vẫn thường lướt qua không thèm ngó tới vì đang trớn bước đi vì đang đều nhịp thở vì cảnh quan quen thuộc không có gì đáng phải phân tâm vì một ngày như mọi ngày cứ đi đều cứ thở đều. Nhẹ hều những nhịp bước nhịp thở robot….
Vậy mà, sáng nay, không nhẹ hều.
Nặng bước và nặng lòng…
Đang nhẹ bước rồi bỗng dưng nặng bước, ngừng, không thèm đi nữa khi nhìn thấy bãi đá khô khốc lăn lóc ngày ngày mình vẫn thường qua.
Thiệt quá đỗi nặng lòng để đến nỗi phải nặng bước bỏ cuộc đi để ghé vô ngồi xăm xoe chụp vài tấm ảnh như sợ là mai, sáng mai, mình có ra hồ thì cảnh quan hôm nay sẽ không còn nữa.
Bãi đá khô khốc lăn lóc ngày nào, mới ngày hôm qua là ngày gần nhất, nay đã thành một bãi đá lạ lùng, quá đỗi lạ lùng.
Tôi ngồi lặng, ngắm, nhìn lâu lắm là lâu, chiêm ngưỡng những tác phẩm nghệ thuật của một nghệ nhân nào đó đã trải lòng mình trả lại tâm hồn cho bãi đá khô khốc lăn lóc bao năm không ai thèm ngó tới. Những viên đá cô đơn lăn lóc vùi quên thời gian đã được bàn tay nghệ sĩ vực dậy để níu giữ lại được tâm hồn mình như Trịnh Công Sơn trong Thơ (Thơ, không phải Nhạc) đã viết ngày-sau-sỏi-đá-vẫn-còn-có-nhau.
Đâu có tới ngày sau, ngày hôm nay, tôi ngồi lặng và chiêm nghiệm một điều : cho dù là sỏi đá cũng có một tâm hồn bởi tâm hồn sỏi đá hòa nhập vào tâm hồn người nghệ sĩ.
Anh (hay chị) nào đó, chắc là cũng là người chạy bộ đi bộ mổi ngày như tôi để cho thể lực được dồi dào sung mãn đặng mà nuôi tâm hồn mình vươn tới tha nhân. Có dịp tình cờ ngẫu hứng ghé vào xếp vài viên đá, bỏ hồn mình trong đá, bỏ lại đời một tác phẩm không cầu vọng thành danh. Chỉ là kẻ vô danh có tâm hồn nghệ sĩ.
Tôi thật tình cám cảnh và ngưỡng mộ vô cùng những tác phẩm anh(hay chị) đã để lại trên bãi đá khô khốc lăn lóc ở hồ Mirama Lake.
Có chụp nhiều tấm hình qua nhiều góc cạnh để khoe với bạn bè những tác phẩm của người nghệ sĩ nào đó mình chưa từng gặp mặt nhưng đã được gặp, sáng nay, ngồi chia sẻ và gặp nhau : tâm hồn nghệ sĩ.
Tôi suốt đời là Thơ.
Anh(chị) suốt đời xếp đá nên Thơ
Sáng nay tâm hồn Thơ tâm hồn Đá, được cụng nhau.
Thiệt vô cùng hạnh ngộ…

Mirama Lake sáng 23/01/2015

 

tháng 1 21, 2015

Thơ



 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
tôi làm Thơ từ thuở tuổi nào hè
lâu quá nỗi quên đè quen nỗi nhớ
có bài thơ tình tặng em ngày đó
giờ hỏi em chắc tìm được ngày xưa !

tìm lại được một thời hương lửa
em tóc thề áo trắng mượt đường quê
tôi tóc dài cắn nhột vai mặc kệ
vẫn cứ theo em gởi bài thơ tình

bài thơ ngày xưa kể chuyện hai mình
tới lúc hai mình níu nhau làm một
tới lúc đổi đời nắng khô mưa dột
em theo tôi né dột tránh khô

mấy mươi năm rồi Thơ tôi vẫn thở
em còn Thơ hay đang thở giốc đời !!!

Hiên Trăng, khuya 20/01/2015

Mùa Trại Lạc Mô Rồi !


 

 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
lâu lắm lâu không giăng lều cắm trại
buổi đông vui mai một tới lưa thưa
ta bạc trốt Hiên Trăng thèm nhóm lửa
ngồi bên nhau ngồi miết cũng chưa bưa

lần lựa qua những chặng đường xưa
thưa thớt những lần có nhau ngày đó
các con giờ trả hiên đời măng trổ
theo người ưng bỏ ta ngồi thè thẹ

vậy cũng vui dẫu ôm đầy quạnh quẻ
lớp tre con đừng ái ngại tre tàn
mai mốt tre con măng mọc tràn lan
tre tàn ta thêm nỗi vui chán vạn

lâu quá tre con không đốt lửa cời than
già lửa miếng sườn thơm lừng mùa trại
hai mươi năm nên kéo đời nhau lại
tìm lại một thời khăn gói gió đưa

ta giờ tre già tàn than nhúm lửa
ngồi ngó mông lung một thuở giang hồ
chỉ thấy nỗi buồn trôi sông lạc chợ
nắng dễ dòn tan mưa hù lũ lụt

thằng Hai con Ba thằng Tư con Út
giờ đã ra riêng cắm trại nhà mình
miếng sườn nướng một thời suy thịnh
trả lại ta ngồi nướng khét một mình

mùa xưa giờ ghé lại chỗ làm thinh
lửa nướng giờ ăn theo mùa làm bạn
tụi bây giờ đuổi theo đời làm bận
ta cũng giờ đang giả bận làm quên…

Hiên Trăng 21/01/2015

tháng 1 19, 2015

Nỗi Lòng


 





 

 
 
 
 

NỖI  LÒNG
trăm chữ
Bà nói ngày mai sinh nhật của con Ba. Ông ngồi nơi bàn viết, không viết, ngó mông lung thấy đứa con gái của mình ở cầu thang Chợ Mới. Chiếc áo lain rách lòi cùi chỏ. Mắt nhìn quanh.Tay cầm chiếc đèn ngôi sao giữa dòng người qua lại. Chiếc đèn  cứ giữ níu bàn tay bé nhỏ vì không người mua. Đường về Xóm Nhỏ, chiếc đèn nhảy múa theo nhịp đạp rã rời. Trăng dọi trong sáng tiếng con cười…Dâu bể nổi trôi. Cô bé ngày xưa, trong lòng ông, vẫn chưa từng dâu bể…
              …hơn hai-mươi-năm rồi cứ giữ mải hình ảnh đó…chiếc cầu nối khu Hòa Bình xuống dãy Chợ(mới) Đàlạt…chiếc áo laine rách lòi cùi chỏ nối liền ngày tháng lành lặn ấm no  hôm nay…chiếc đèn ông sao dịp Rằm(Trung Thu) tháng Tám không có người mua, ngơ ngẩn muộn phiền, trong bàn tay bé nhỏ…đường về xóm (cũng) nhỏ trong nỗi buồn choáng ngợp lớn lao khi nghĩ đến đêm Rằm Trung thu sẽ không có bánh trái để bày cỗ trông Trăng, đón rước chị Hằng, cười vui cùng chú Cuội…thấy con háo hức cầm đèn cười nói hồn nhiên theo các bạn lên, xuống con đường xóm nhỏ…rước đèn xong là về ngủ thôi con !...không có bánh trái để bày cỗ trông Trăng bởi số đèn làm bán dịp Trung thu đã không bán được…đêm xóm nhỏ âm thầm, sâu lắng theo con lịm dần trong giấc ngủ và cả trong giấc mơ ngọt thơm mùi bánh…Trăng vẫn còn thức…Ba vẫn còn thao thức…giận mình và giận buổi đổi đời…
              Ngày xưa đã có những mùa tết Trung thu thầm lặng ngó suông trăng Rằm, như thế đó !
              Nay con đã lớn khôn rồi!. Ba thì không lớn thêm hơn, chỉ chờ hóa lão !
              Tháng Tám, bất chợt, một khoảnh khắc nào đó nhìn thấy Trăng treo trên trời quê mới, con còn có nhớ lại những mùa Trăng xưa !
              Còn nhớ những chiếc đèn ông sao mà ba (mẹ,cùng các con) đã chuẩn bị khung tre từ mấy tháng  trước, chờ gần Trung thu là phất giấy để kịp thời gian bán dịp đêm Rằm.
              Lo làm đèn đem bán không phải chụp giựt cơ hội để kiếm cơm qua ngày tháng đói mà chỉ để cầu  một đêm Rằm Trung thu các con có bánh trái bày cỗ trông Trăng, vui chơi cùng các bạn.
              Vậy mà cũng chỉ đủ mua cho ( mỗi đứa) một bánh(nướng)heo(nhưn đậu xanh) nhỏ, vừa khiêm nhượng!.
              Cũng phải rảo qua mấy gian hàng để coi giá cả mà cân lường nặng nhẹ túi tiền !
              Có cả một bầy heo con(dễ cũng mười-hai cô chú) với heo mẹ  vàng lườm úc núc nhưng cứ giả bộ(mà ước thầm) ngó lơ không thèm đứng lại. Đứng lại là phải so đo tính toán xu hào nặng nhẹ. Quay đi thì nghe xót xa…
               Xóm nhỏ ngày xưa đã cưu mang không biết bao nhiêu là kỷ niệm những mùa Trăng Rằm Tháng Tám. Để tới bây giờ, ngoái nhìn trở lại, còn thấy bâng khuâng …
               Không biết bây giờ cô, chú còn nhớ không !!!

đêm vườn Trăng tháng 8/2009
(Trích Truyện Trần Huy Sao,Hiên Trăng, 2013)