tháng 10 30, 2015

Mùa Thương Nhớ

gởi Trí, Halloween 2014
hình này, năm ngoái đó con
năm nay, ngoái lại, khó còn vậy đâu
mùa Halloween hóa nỗi đau
thời gian thối lại cho Ba nỗi buồn
nửa đường đời nửa đoạn đường
kẹo đang vị ngọt vô thường đắng cay
đường quen xóm vẫn còn đây
con đi đâu lạc vòng quay lối về
chỉ còn Ba đứng bên lề
ngó chừng các cháu mà se sắt lòng
phải chi còn được bên con
như mùa xưa mãi vẫn còn bên nhau
giờ đang đi tận nơi đâu
cha con xa lạ đường nhau mất rồi
đường quanh xóm cũng nhớ người
huống lòng nhau đã muôn đời, lạc nhau...

Mùa Halloween, 2015

tháng 10 29, 2015

Một Trăm Ngày Xa Nhau














thở dài lâu quá rồi, e, ná thở
không chừng, nói dại, nín thở luôn
thôi, nén tiếc, nén nhớ, nén thương chờ thối nỗi buồn
lấy mớ vui trả góp dần ngày tháng

một-trăm-ngày thương nhớ đụn tàn nhang
kẻ ở người đi rồi cũng người đi kẻ ở
buồn nhớ chi giờ âm dương cách trở
thêm bận lòng người về cõi vĩnh hằng

trần gian này sao bỗng dưng trống, vắng
đâu lẽ cứ ngồi lau nước mắt tiếc thương
mới bốn-mươi-hai-năm ngộ lẽ vô thường
là tiễn nhau rồi phải không cậu Trí

cô ba Quyên nói Ba nén buồn đi
chú tư Đào nhắc Ba giữ gìn sức khỏe
cô Út Uyên nghỉ làm đưa Ba qua Los Cabos
xứ Mexico ca, nhạc, múa tưng bừng

cám ơn các con đã nhắc nhớ nhắc chừng
giạt khói nhang ngày ngày thắp nhớ anh Hai
dẫu nhớ, tiếc, buồn, thương dặm trường xa ngái
cũng nghìn thu vĩnh biệt rồi phải không

ta một-trăm-ngày nước mắt lưng tròng
mắt hóa quáng gà lòng đau dao cứa
cuộc sống thẩn thờ lưng chừng một nửa
một nửa đời thường một nửa khói nhang

ai có ngờ đâu đời vội sang trang
đang buổi đông vui lại tan đàn xẻ nghé
đứa con đầu đàn lạc khúc quành lối rẽ
ta thiệt sững sờ ngơ ngẩn ngẩn ngơ

Trí đi rồi, đem theo hay, bỏ đây, nỗi nhớ
những ngày, tháng, năm đầm ấm Trần gia
giờ khói nhang một-trăm-ngày con xa
nín nhịn cách chi cũng không nguôi thương nhớ

là một-trăm-ngày con đi rồi đó
Ba ngồi đây Mẹ ngồi đó, nét riêng, buồn
có thầm lặng chan chung nhau vô-lượng-
hải-hà thương-tiếc-nhớ thằng con

Ba nói thiệt là vô cùng thương nhớ
Mẹ cũng vậy, các em con, cũng vậy 
Trí không còn, muôn đời không tìm thấy
tiếng cười vui hòa nhập buổi đông vui

nay con đi xa, một mình thui thủi
bỏ lại Trần gia vắng lạnh chỗ ngồi
một-trăm-ngày rồi đó, con ơi
cố nén buồn thương cho con đi thanh thản...

Escondido, 23/10/2015

HÌNH ẢNH

Đã giáp năm rồi...Đã vắng một người rồi...Ba Trí(cậu Hai) không còn theo con, cháu đi xin kẹo quanh những con đường khu xóm...

tháng 10 27, 2015

Mừng Sinh Nhật

Chúc Mừng Sinh Nhật Út Uyên

Bé Út nhè , cô Năm sún, bé Phục linh....

29 năm trước , ba chở mẹ đến nhà bảo sanh trên chiếc xe đạp cọc cạch . Đêm tháng mười không trăng lạnh lẽo, vài ngôi sao xa tắp trên nền trời đen thăm thẳm....Và con đã chào đời vào bình minh ngày mới . Con bé bỏng như chú mèo con , con đem niềm vui đến cho cả nhà ta , bà ngoại , ba mẹ , anh Hai , chị Ba thay nhau bồng ẵm nâng niu bé Út. Anh Tư Đào mới hơn 2 tuổi nên không được bế em trên tay thì cứ tần ngần hết ngắm nghía bé rồi lại rình lúc không ai ngó thấy giơ bàn tay nhỏ xíu ra rờ rẫm lên khuôn mặt như búp bê của em Út, mẹ thấy hết nhưng giả lơ vì thấy thương 2 anh em quá chừng !
Rồi những ngày rau cháo đắp đổi cũng qua , cũng qua luôn những vòng lăn mệt nhoài -ba với chiếc xe đạp - cà rem , đào vàng, đãi thiếc , phu
hồ ...Mẹ sáng lên lớp, chiều về cùng anh Hai đi bòn than mót củi, chị Ba nhỏ thó ốm yếu lo phụ mẹ cơm nước và vẹo người ẳm em, lo cho 2 em nhỏ no lòng. Tối về ,mẹ vội vàng soạn giáo án cho ngày mai rồi cả nhà cùng xúm lại rang bột , mài dừa ,thắng đường ; hì hụi in bánh , sấy bánh Phục linh đem bỏ mối cho các quán nhỏ ven đường .miếng bánh màu trắng ngà nguyên thuỷ , thơm thơm mùi dừa và lá dứa ,tan chảy ngọt ngào trong miệng khách hàng....thêm vào thu nhập của gia đình;cũng như bé út Phục Linh - nguồn vui ngọt ngào cho ngôi nhà vách ván gió lùa nhưng luôn đầm ấm tình người-xẻ chia và đùm bọc - chung lưng chịu đựng cuộc đổi đời trong tiếng cười con trẻ.
Ba Mẹ chúc mừng sinh nhật con yêu, ước mong hạnh phúc đến và ở cùng con mãi mãi!

Mẹ


[gởi: cô Út nhè, cô Năm sún, bé Phục Linh, công chúa Ăn Quá Ba La ]
....Ba Mẹ dắt con đi, xa-quê-xa-nhà, khi con còn bé nhỏ. Quê nhà giờ thì bỏ lại theo thời gian con lớn khôn lên. Ba Mẹ cũng bỏ lại quê nhà theo thời gian tuổi chớm về chiều…

Tuổi già thường hoài niệm dỉ vãng những năm, tháng đi qua.
Tuổi trẻ với bắt tương lai nương trớn thời gian năm, tháng mà bương chải.
Vốn liếng Ba Mẹ dành cho con, ngày nào, chỉ là hình ảnh cô bé nhỏ nhoi, ngơ ngác, lạc loài trong sân trường Tiểu học. Cô bé dị biệt da vàng không hòa lẫn được trong màu da trắng của những bạn cùng lớp. Buổi ăn trưa con khổ sở để chọn mùi vị thân quen, cứ chọn lựa hoài cũng không tìm ra được mùi hương quen thuộc. Ngôn ngữ bất đồng nên chỉ là ngôn ngữ cô đơn giữa giao tiếp hàng ngày trên một đất nước mà con không thích nghi. Thậm chí, con không từng mong muốn.
Ngày đó, có lúc nào nhớ lại đi, con giận hờn Ba Mẹ sao đưa con tới, bắt con phải ở nơi chốn khó. 
Ngày đó, Ba Mẹ cũng không thể nói được gì với con bởi con còn quá nhỏ, có hiểu gì !.
Nay thì con lớn khôn, trưởng thành chính nơi-chốn- khó, con hiểu [cớ làm sao] Ba Mẹ phải dắt con đi !.
Chuyện qua rồi, xưa xa như là chuyện cổ tích !
Bây giờ Ba Mẹ có tấm hình bên con, lưu giữ làm kỷ niệm. Con Út ngày nào sáng dắt tay dẫn con đi học, chiều dắt tay đưa con về nhà…
Nay thì con đâu cần Ba Mẹ dắt tay con nữa !. Con đã có người dắt tay con đi , không phải vào trường Học. Vào trường Đời đó.
Ừ, thì cứ vậy, cứ đi theo người con thảo tình thuận ý nắm tay. Cứ nắm tay nhau cho chắc nghen con Út thương-hoài-nhớ-mãi của Ba Mẹ.
Mừng sinh nhật của con. Ba Mẹ chúc công chúa Ăn Quá Ba La hạnh phúc bên hoàng tử Đậu Phụng.

Ba



tháng 10 16, 2015

Lời Tâm Sự Người Cha











những ngày, tháng, gần đây
như, mà, nếu không có thơ, văn
tôi không còn tôi nữa...

khi chạm phù vân vô thường vô sắc
ôm riết nỗi buồn, nỗi quên, nỗi nhớ
đau cách gì đâu, găm nỗi đau quặn thắt
đứa con đầu đàn, bỏ đàn, đi lạc
lần đầu tiên cuộc dài ngắn tuổi già
cảm nhận, vô ngôn, ngấn ngắn dài thương hải...

tôi có bốn đứa con, hai trai, hai gái
nay đứa trai đầu đàn ra đi, còn lại, ba
Ba của mấy con, giờ, buồn lắm...

mổi ngày lên đồi xanh con trai đầu, nằm
nước mắt mổi ngày rồi khô dòng khổ, hạn
buồn nhớ mổi ngày cứ đùn cao, ngấn
đau khổ cách gì đâu khi cha mất con
trầm cảm tới cỡ nào để hóa người vô cảm
giữa mất, còn chưa thấu lẽ vô thường

chỉ thấu khi còn đùm bọc yêu thương
khi sớm hôm bên nhau đầm ấm
khi buổi đông vui, lẽ ra, thêm nhiều năm

đứa con đầu đàn, nay, vội xa đàn
chỉ mới nửa đường sao đi sớm vậy
buổi đông vui ngày nào nỡ bỏ lại đây
vắng đã nhớ, huống, mất nhau, không  nổi tưởng
cách gì đâu không vướng lụy đời thường
tính ngày hôm nay, ba tháng, con xa

giờ ngồi đây, đâu, cũng buồn khôn ngạ
có mấy câu Thơ thương nhớ thằng con
hồi sanh tiền, con, đọc Thơ Ba trên blogs

giờ có đọc được đâu, chỉ mình tôi đọc
mổi chiều đồi xanh khói nhang nhòa tiếng khóc
đọc Thơ, đọc thầm thôi, không lớn
đủ, vừa, riêng, cha con mình lắng nghe
nhang khói chiều  nương gió trời quạnh quẽ
chừa, lắng, đọng, buồn lời Thơ cha gởi con

hương khói ngày đêm đụn tàn nhang dày cộm
mới nắm tay nhau, rời tay nhau ngày đó
nay đã lạc đường, không còn bên nhau

sáng nay, trời mưa chậm, không mau
Ba lên với con gần nhau đầm ấm
thắp nén nhang chia nhau ly trà đậm
hai cha con mình tìm lại buổi đông vui...

Đồi xanh, 16/10/2015 tròn ba-tháng-con-đi

tháng 10 13, 2015

Tâm Sự Ngày Mưa....



là lúc trời đang mưa, ngồi một chỗ hay đứng một nơi trong hiên hay trong nhà, hỏi với một mình. Khi nào mưa mới tạnh. Câu hỏi tầm thường lảng nhách. Hôm qua nắng hôm nay mưa. Hôm nay mưa ngày mai nắng. Có nhiều khi còn mưa nữa mưa hoài...Câu hỏi này thiệt đúng là hỏi cho có hỏi. Hỏi không cần câu trả lời. Hỏi trống vắng trống không để biết mình còn đứng đây, nhìn mưa, nghe mưa. Vậy thì hỏi khơi khơi kiểu tạnh cũng đặng, chưa tạnh hay không biết tới khi nào tạnh, cũng đặng. Một biểu hiện tâm lý cô đơn trống vắng...

mà thiệt đúng là cô đơn trống vắng ngày mưa.

hồi còn ở Đà lạt thì không cầu hỏi chỉ cầu mưa đừng dai dẳng nữa bởi chung sống với nhau lâu rồi mình biết nên chi hỏi làm chi khi không cầu hỏi mà lại được câu trả lời. Dân Đà lạt thì đã từng biết mưa Đà lạt mịt mờ rả rích ngày nọ ngày kia có khi tới cả ngày kỉa ngày kìa vẫn cứ mưa sương sương mưa đều đều. Tận dụng hết cả dấu sắc(mưa nhớ), huyền(mưa mù),hỏi(mưa rả), ngã(mưa rã), nặng(mưa quặn) để nói về mưa Đà lạt. Chưa hết, còn phải lấy thêm, không dấu, mới hết ý hết lời với (mưa dai)...Dẫu là sắc huyền hỏi ngã nặng hay không dấu, mưa Đà lạt, muôn đời vẫn rất rất nên thơ và vô cùng lãng mạn. Mình nói e không hết lời phải nhờ dân Đà lạt nói thêm giùm. Chỉ biết diễn đạt là Đà lạt xứ sương mù quanh năm suốt tháng, bỗng dưng có mưa để nhớ hoài, mưa nhớ hoài, mưa mù trời, mưa rả rích, mưa rã rời, mưa quặn thắt, nói chung là,...mưa dai... Mưa không chỉ rào rào rồi tạnh, nắng, như Sài gòn. Mưa không dùng dằng dai dẳng da diết, như mưa Huế. Mưa Đà lạt vừa đủ một độ dai vừa ngưng kịp, da diết mà không hề dai dẳng, chẳng rào rào rồi tạnh ráo. Bởi Đà lạt không thâm trầm như Huế không sôi nổi như Sài gòn. Đà lạt có vẻ dáng riêng, rất riêng, của riêng mưa Đà lạt.

người Đà lạt, cũng theo mưa, đủ chỉ vừa thương nhớ khi phải xa đi những ngày mưa Đà lạt. Nếu có một ngày mưa nào đó, đứng né hiên mưa ở khu phố Hòa Bình, nhìn về hướng suối Cam Ly, nhìn qua hướng núi Bà mịt mờ thể nào cũng thấy lòng mình xôn xao và lắng buồn trong mưa. Đà lạt dễ thương dễ buồn dễ hờn dễ giận. Mình nhớ những ngày mưa-bánh-xèo Tăng Bạt Hổ, nhớ ngày mưa bắp-nướng-mỡ-hành khu Ngọc Hiệp, nhớ ngày mưa chung-chiếc-dù-xanh dốc Minh Mạng lên khu Hòa Bình, nhớ ngày mưa tô-phở-hành-trần-nước-béo mé đường dốc Ngọc Lan, nhớ ngày mưa bún-bò-huế ở bùng binh Chợ Mới gắp đũa vội vàng xì xụp húp nước vội vàng với Trí để còn kịp đón khách ngày mưa đông khách. Đó là những ngày mưa hai cha con chạy xe thồ kiếm sống. Mình thì chỉ chọn khách đường gần. Trí thì bất kể đường gần, xa. Lên tới Lạc Dương, Suối Vàng. Xuống tận Đức Trọng, Lạc Lâm, Đơn Dương. Chiếc Simpson màu đỏ 200 phân khối và dáng người còn phảng phất nét thư sinh. Những ngày mưa cơm áo gạo tiền là những ngày mưa mình buồn và nhớ nhất khi nghĩ về mưa-đà-lạt.

mưa rơi nơi đất người xa quê lại nghĩ tới người ngày nào bất kể đường xa cứ bương chải tới cùng. Buồn nhớ quá chừng khi có dòng quán niệm về người bất kể đường xa, nay lại chọn đường gần. Người thường chọn đường gần, nay vẫn còn đi đường xa. Người từng không quản ngại đường xa giờ vượt cõi thường hằng, chứng cõi vô thường đã thanh thản an nhiên đáo-bỉ-ngạn(sang bờ bên kia). Bên kia là vô thường vô sắc vô không...bao la huyền diệu quá...Nghìn trùng xa cách quá...Như nếu nói kiểu cách văn hoa là nghìn thu vĩnh biệt !...

triết lý bao la huyền diệu mình chưa quán triệt chỉ thân cảnh sân si thất tình lục dục rất tục lụy đời thường đói ăn khát uống nắng thí nóng mưa thí buồn.. Mình rất buồn khi ngó trời mưa mà không còn thấy lại một người đã từng bao năm có nhau gầy cuộc đông vui.

nay, người đi rồi đáo bỉ ngạn rồi, cuộc đông vui ngày mưa chỉ có mình ngồi đây ngó thấy mưa đan giọt vắn giọt dài, ngó mây xám bay ngang rồi lạnh lùng bay qua, ngó bếp lửa lạnh tanh theo lặng ngắt tiếng cười. Ngó đông vui đã, từ nay, trở mùa đông lạnh...

tận giờ, mình vẫn là người nương náu thất tình lục dục, cõi người. Ngó mưa ngoài trời mà buồn thắt trong lòng...

Escondido, 11/10/2015













tháng 10 12, 2015

Một Ngày Nắng Nóng












gió Santa Ana chạy ngược về
nóng khô rang bắp nắng cháy da
đâu dám vô nhà ngồi ngoài hè
vậy mà nắng nóng cũng không tha

mùa thu San Diego tưởng lãng mạn
lãng mạn gì đâu chỉ lảng phai
lá vừa vàng dợm trở khô ran
gió chớm heo may trườn gió quái

muốn nói thiệt lời không ưng bụng
đuổi mùa Thu vậy coi sao đành
thấy em ngồi cạnh cầm khăn nhúng
lau màu son phấn nhạt vần quanh

ghé mé hè nhà chờ giải nóng
càng thêm nổi nóng buổi thu phai
cơn gió heo may còn đây không  
để nắng vàng hanh về tìm lại  

ta giữa mùa Thu như mùa Hạ
câu Thơ say nắng giữa hiên Đời
lãng mạn gì đâu khô nóng quá
mới có vài câu đã hạn rồi....

Hiên Trăng Escondido, 11/10/2015


tháng 10 08, 2015

Chân Dung


















gởi Trí

chân dung giờ đứt dây Diều
xoay xoay chóng mặt theo chiều gió đưa
thả rông xa lạc mùa xưa
định thần ngoái lại đã mưa nắng rồi
tới nơi đây giạt dây đời
hoài thương Diều nhớ một thời đứt dây
hai-mươi-năm-một nơi này
tự dưng con lại đứt dây theo Diều
gió đưa gió đẩy trăm chiều
nỗi lòng quặn thắt, con, Diều đứt dây

ta giờ đau khổ dường này
chân dung nhăn nét nhớ dày nỗi đau....

08/10/2015








tháng 10 05, 2015

Buồn Đọng Ngày Mưa














buồn biếng ăn lâu rồi, thôi ngưng buồn
nhớ mất ngủ nhiều rồi, thôi nén nhớ
hai con mắt quầng thâm như bôi lọ
hình tướng in tuồng hình tượng mực khô

ta vốn lâu nay ngủ ngáy pho pho
ăn không nhiều nhưng rủ ngày ba bữa
ngày con đi thói quen không còn nữa
thêm dáng đứng dáng đi in tuồng say sóng

hôm qua lên đồi xanh tâm sự với con
là thôi buồn để con đừng xót dạ
mới đó ai dè hôm nay mưa quá
trời đất cũng buồn huống nữa là ta

xóa lần này nghen, thả lòng cho “đã”
cũng tại vì mưa như cầm chỉnh, xối buồn
sắt đá gì mà không nhớ không thương
hết thảy ngày mưa có hùa nỗi nhớ

là nhớ quá nhớ nhau mưa hồi đó
con đổ bánh Xèo trời giống hôm nay
cùng giọt mưa trời sao ngăn cách vậy
mưa hôm nào vui mưa hôm nay buồn

mẻ bánh ngày nào giòn nóng ôm khuôn
hương ngậy đông vui nay thầm nhang khói
giờ con bước thong dong mây ngàn hạc nội
ta còn mưa đời người rớt hột sắc không !...

Mira Mesa, ngày mưa 04/10/2015





tháng 10 04, 2015

Như Một Lời Tâm Sự

 









Từ trái : Khiếu Long, Võ Quỳnh Uyển, Phạm Hồng Ân, Trần Huy Sao 

cám ơn vợ chồng Ân đãi bữa cơm Nam bộ
còn đãi thêm buổi chiều tràn ngập thơ văn
Ngất Ngưởng Một Đời Mây thơ Phạm Hồng Ân
người đến quá đông dù trời quá nóng

San Diego từ lâu rồi vắng bóng
những chiều thơ văn xích lại gần nhau
tiếc những người bạn xưa giờ biệt nơi đâu
không thấy về đây với nhau chiều thơ nhạc

có chụp tấm hình thấy mình ngơ ngác
dáo dác ngó quanh tìm lại buổi đông vui
bạn thơ văn xưa giờ Thiên Cổ Bùi Ngùi(*)
tiếc cách gì đâu một Thời Kiêu Bạt(*)

nay chiều đời bâng khuâng trộn chiều thơ nhạc
bằng hữu thơ văn còn lại mấy ai đâu
mình có nói với Ân khi còn đứng bên nhau
những bạn ngày xưa đứng đâu mình đâu biết

chỉ biết nói cùng Ân những lời rất thiệt
chiều thơ nhạc này mình nhớ những chiều xưa
hồi đó tụi mình gánh văn thơ một nửa
một nửa còn lo cơm áo gạo tiền

mình đến với Ân dù buồn riêng còn đau điếng
cứ ngất ngưởng một đời mây cho trọn một đời người
tình bạn thơ văn lâu nay đâu cần lò sưởi
nóng lạnh gì cũng cứ PHA(*)

San Diego, 27/09/2015
(*) tác phẫm Phạm Hồng Ân
PHA viết tắt PHÂ.

nguồn : www.sangtao.org

Bài Lục Bát Tìm Quên

lâu nay nhớ đã bưa chưa
buồn e tới nỗi tóc sưa bạc nhàu
trái tim ôm riết trái sầu
ruột gan chung chạ nỗi đau quặn lòng
hai con mắt ngấn lưng tròng
lau chi cho đặng khô dòng tiếc thương

đêm nằm nghe dế kêu sương
nghe từng trăn trở vấn vương đêm trường
ngày đi thất thểu thất thường
vô ra ngơ ngác in tuồng mộng du
riết rồi cũng đủ sật sừ
róng rồi cũng hóa lù đù vậy thôi

biết là buồn nhớ chưa nguôi
nhưng thôi cố nén để người ra đi
níu thương nhau mãi làm gì
chỉ thêm nặng dấu bước đi luân hồi
xa nhau thì đã xa rồi
nghìn thu vĩnh biệt ngàn đời lạc nhau

ngấn thương ngấn nhớ ngấn sầu
quyện theo nhang khói nguyện cầu chiều nay
ta giờ còn tại nơi đây
mai kia mốt nọ cũng bày khói nhang
ghé chân cõi tạm hồng trần
cuối đường ai cũng phù vân cõi ngoài

bài Thơ này viết trên đồi
khói nhang khấn đọc cho người đi xa....

Đồi xanh, chiều 03/10/2015