tháng 8 08, 2014

Mẹ


Tháng Năm, hàng năm, có một ngày buồn nhất mà vui nhất : ngày của Mẹ.
Với tôi là ngày buồn. Buồn hơn hết những nỗi buồn khi ( mọi người ) nhớ về Mẹ.
Tôi sinh đúng ba ngày thì Mẹ tôi mất. Tôi mồ côi từ lúc đó cho tới bây giờ tóc đã
muối mặn (chát) tiêu (sắp hết) cay.
Đầu tiên là chưa từng nếm được dòng sữa ngọt tình mẫu tử của Mẹ.
Rồi sau đó cũng chưa từng bao giờ được sưởi ấm trong vòng tay của Mẹ.
Chưa từng được Mẹ đánh hằn dấu roi vì hư quá là hư.
Chưa từng được Mẹ xoa đầu khen vì ngoan quá là ngoan.
Chưa từng được Mẹ nấu miếng ăn ngon dành cho con chỉ để được ngồi ngó con
ăn ngon lành mà cảm thấy sướng ran lòng dạ.
Còn rất, rất nhiều, những điều “chưa từng” mà trong hơn nửa cuộc đời ( suốt cuộc
đời) tôi chưa từng được hưởng.
Phải nói, đó là điều bất hạnh quá lớn lao ( rất là thương cảm ) cho cả một đời người. Nói chi cho lựng nỗi buồn những tháng, năm ( có dấu phẩy[phết] rõ ràng để phân biệt tháng 5 tháng Năm) mồ côi Mẹ !.
Buồn rớt mồng tơi.Buồn rơi nước mắt. Buồn thắt cả lòng. Buồn đong cả đấu. Buồn thấu tâm can. Buồn tràn nước lũ. Buồn đủ nét buồn.
Nói chung, là Buồn.
Buồn quá là buồn. Tháng Năm ( tháng 5 ), ngày-của-mẹ….

Hiên Trăng
ngày của Mẹ 09/05/2010

Không có nhận xét nào: