tháng 4 27, 2010

HÌNH ẢNH


Con đi chỉ mới một ngày mà Ba đã nhớ tới bâng khuâng.
Ngồi ở Phòng Văn (mà lại) làm Thơ, như thường lệ đêm đêm. Thơ thì ( chưa, mà chắc là không tới ) chỉ có nỗi nhớ tràn ngập ùa về...
Nhà im ắng! Phòng con không có ánh điện, lặng thầm....
Biết là con đi ngao du qua vùng trời Âu thăm thú cảnh lạ xứ người. Một chuyến đi cần có trong đời như Ba vẫn thường nói với con “ đi cho biết đó biết đây. Ở nhà với Mẹ biết ngày nào khôn”.
Dại khôn thì không biết đường nào đong đếm nhưng đi đó đi đây để mở đường rộng thêm tầm nhìn và tìm những ngày vui chơi thoải mái là điều nên, rất nên. Ăn có theo là để giải mỏi và tạm quên những ngày tháng cày bừa sáng sớm đã đi chiều chạng vạng mới về theo cuộc mưu sinh.
Biết là vậy nói là vậy nhưng trong lòng không cạn nỗi nhớ vì hồi nào giờ cha con mình chưa từng xa nhau lâu ! Con nói con đi chơi xa đâu khoảng mười ngày thì Ba cũng nhớ con đâu khoảng mười ngày.
Chỉ khi nào con-về-tới-là-tới-lúc Ba hết nhớ, đương nhiên !!!

Hiên Trăng
26/10/2010

Không có nhận xét nào: