tháng 12 11, 2014

Đoạn Đường Cứu Đói

chuyện kể…

hồi đó theo nghề thầy Năm Giỏi
nướng con khô sặc ngày nhập môn
cầm bay cầm búa hoài muốn oải
sật sừ không nổi một nồi cơm

rồi bỏ ngang nhập bạn giang hồ
đi tìm vàng Tà In, suối Lớn
đãi tới mòn mâm vàng mô có
đường về sốt rét cắt từng cơn

rồi trở qua kem cây kem lắc
rung chuông rời rã hai cánh tay
đạp xe nhừ mỏi hai cổ cẳng
cũng không vun nổi chén cơm đầy

túng quẩn nhảy qua nghề xe ôm
anh Phước chú Châu cho mượn vốn
cậu Hạnh nhượng rẻ chiếc Simpson
công an mượn khéo lời lẫn vốn

cuối cùng đành níu tay bà xã
mở quán cà phê nhạc xập xình
bả bán sớm mơi xong đi dạy
ta tiếp chiêu đứng quán một mình

không có ngày nào no hết trơn
không có ngày nào vui hết trọi
thương mấy đứa con đang sức lớn
mà không lớn nổi với sắn khoai

nhắc chuyện hồi nào mà mắt đỏ
tròng ngươi còn xốn dụi tới giờ
mấy mươi năm bỏ trời quê khổ
là bấy năm hoài cố hương ơi

giờ ngồi nơi chốn mình nương náu
cơ hàn bỏ rớt lại sau lưng
no cơm ấm cật rồi không giấu
chuyện nhà quê mà nhớ vô cùng

giờ bên con cháu đông quá đỗi
nắm tay con cầm tay cháu vui
mớ sắn khoai xa lạc đường rồi
nhắc lại làm chi cho mắt dụi….

Hiên Trăng 11/12/2014

Không có nhận xét nào: