tháng 12 17, 2014

Nhật Thi











 
 
 
 
tủ sách gia đình TRẦN văn nghệ Trẻ Đà Lạt 1990 
 
 
 
những ngày mưa gió Ba đau
Tư Đào, tội nghiệp, vô ra suốt ngày
mớm từng miếng cháo ân cần
rót từng ly nước ngọt ngào làm sao
lại còn tay ngọc tay ngà
sờ lưng hết mỏi, sờ đầu hết đau
có gì đâu !. Có gì đâu
lòng yêu thương cũng hóa ra ngọc ngà

11/01/1988
Từ K.60 (Tà In) đãi vàng trở về, sốt rét.

( trích Nhật Thi, thơ 1984 )


Tập thơ Nhật Thi được viết, như là nhật ký, sau ngày trở về từ trại “cải tạo”.
Thơ viết tay ( giấy vàng,thô nhám và mực tím ) hằng ngày ghi lại những sinh hoạt cuộc sống sau buổi đổi đời.
Qua tới Vùng Đất Mới ( không phải vùng-kinh-tế-mới) có phương tiện để đánh máy rồi in tập ( chỉ một tập duy nhất ) giữ gìn làm kỷ niệm. Lâu lâu giở từng trang Thơ đọc lại, thương những ngày cơ khổ mà vẫn đời Thơ vẫn làm Thơ, nên thơ.
Bài Thơ trên viết khi đang sốt rét sau những ngày dài đi đãi vàng ở vùng K.60 Tà In ( Đà lạt – Lâm Đồng ) trở về. Vàng thì không thấy có nhưng có cơn sốt rét hành hạ tiêu điều.
Chú chắc là không nhớ nỗi vì ngày đó còn quá nhỏ nhưng Ba thì vẫn nhớ không từng quên. Bàn tay nhỏ bé đâu có phép màu gì!. Chỉ có tình thương Ba trong lúc rét run mà ân cần sờ nắn những chỗ Ba đau. Vậy mà sờ lưng hết mỏi sờ đầu hết đau .
Dễ cũng đã qua hai-cái-mười-năm rồi !. Bàn tay bé nhỏ ngày nào đã to hơn, mập ú hơn, hồng hào hơn, ngày đó.
Ba bây giờ cũng không phải đi đãi vàng cầu (Ơn Trên ) cho trúng mánh để vực gia đình mình trong cơn hoảng loạn đói cơm lạt muối. Thuở quê nhà.
Tới Vùng Đất Mới ( không phải vùng-kinh-tế-mới) phải đi cày vẫn đi cày (như con Trâu) hàng ngày để sớm ổn định cuộc sống trên vùng đất không là thiên đường cũng không là địa ngục. Vẫn bình thường như bao cuộc sống tay làm hàm nhai chớ đâu có phải cứ nằm chờ sung rụng !.

Bàn tay nhỏ bé ngày xưa sờ lưng hết mỏi sờ đầu hết đau theo ngày tháng đã thấy mập hồng khúc nạc khúc mỡ. Thuở đói cơm lạt muối phải đi đào vàng đãi thiếc đã thuộc về dĩ vảng.
Tới tận giờ phút này, nói chung, cuộc sống cũng tạm gọi là mát trời mây giữa phong thổ không quen nhưng rồi cũng dần quen như đã cố để quen với vùng đất mới. Bàn tay, không chỉ riêng con, các con trong bốn đứa con, đã mập ú đỏ hồng, đã tự vẽ vời cuộc sống của mình.
Riêng chỉ có vấn nạn là bàn tay Ba thì, tệ quá, trở nổi gân nổi đốm co giuổi yếu nhiều, tê nhiều, đau nhiều…
Chú về thăm nhà mấy ngày ngắn ngủi Ba lại có dịp thoải mái khai cái bệnh cái đau của mình.

Uả, mà sao chú nhìn Ba lạ vậy !. Có bệnh thiệt Ba mới khai chớ đâu có phải làm mình làm mẩy làm nũng làm nịu chi đâu !. Nghi ngờ chi đó chú ?. Bệnh thiệt đó mà !.
Khai thêm nghen !. Ba thì ăn bình thường ngày ba bữa, không thiếu. Ngủ thì nằm chỉ năm phút là ngáy như sấm. Chỉ dạo gần gần đây cánh tay, chỉ tay bên phải thôi . Đưa cao lên thấy yếu, đưa ngang qua thì thấy đau, cái đau nó chạy tới sau lưng ở vùng bả vai. Chỗ này, chỗ này này, con bấm thử coi…
Thấy chú vẫn ngồi yên, nhìn Ba.

Thoáng một phút giây, Ba ngỡ ngàng !. Nãy giờ chú đâu có lắng nghe lời khai bệnh mà đang lắng lặng ngắm nhìn Ba. Ngắm nhìn Ba thời tuổi trẻ, thuở trung niên và giờ đây, tuổi chớm già đang ngồi, bên chú, thật thà khai căn bệnh của mình.
Tại thời gian đó, đâu phải tại Ba !. Chú xót xa làm chi !.
Hóa ra thương yêu ngày nào in khuôn giống hệt thương yêu ngày hôm nay!.Dẫu trải qua dâu bể tang thương qua vật đổi sao dời qua tuổi thơ rồi tuổi trưởng thành bàn tay chú vẫn ngọc ngà sờ nắn tuổi đời Ba. Cho Ba vượt khó cơn đau thế cuộc cơn đau đổi đời cơn đau thể xác.

Chiều nay ngồi hiên trước nhìn mây bay về hướng Pomona về hướng Arizona trong lòng chỉ nhớ mà không buồn.
Cám ơn chú, chỉ hai đêm chữa trị, bây giờ cánh tay đưa lên chỉ mây, đưa ngang chỉ núi không còn thấy nhói đau. Bình thường lại rồi.
Mây bay về núi ngủ vùi sau núi
Mai mốt chú thành đạt trở về dựa vùi trên cánh tay hết tê hết mỏi hết đau của Ba, nghen.
Chờ đó. Chú Tư Đào.


Hiên trước nhìn mây như mọi chiều
07/03/2012
(trích Truyện Ngắn Trần Huy Sao, Hiên Trăng, 2013)
 
 

2 nhận xét:

Dã Quỳ nói...

Lão Gia mang hết gia tài của Lão Gia về cho con ngắm ké với

Trần Huy Sao nói...

Mấy hôm nay San Diego mưa...
Tự nhiên nhớ mưa cố quận mới bày hoài niệm ra đó thôi...
DQ cứ ghé cứ ké.