tháng 4 25, 2012

NỖI XÓT XA ĐAU


thà ta về đón đợi một sân ga
nhớ con tàu hiu hắt ngọn đèn vàng
tiếng còi xé lòng ra trăm ngả
để ngược xuôi cùng chịu nỗi đau

thà ta về làm phố buồn hiu quạnh
chờ bước em mà nhớ nỗi-tình-sầu
đường leo lét ánh điện mờ nhân ảnh
vẫn có nhau đời ấm lạnh có nhau

thà ta về làm thân lúa ruộng khô
dưới nắng hạn chờ cơn mưa đẫm
để thấm đượm ơn đời khốn khó
giữa đất quê cằn cỗi bao mùa

thà ta về góc sân trường cũ
nhớ đường mưa Hoàng thị tan trường
thơ vẫn có chút gì tình tự
một thuở nào thầm nhớ trộm thương

thà ta về làm lũy tre xanh mát
che đời nhau ôn nhớ cội nguồn
đường làng quê giấc trưa nắng Hạ
hay Xuân, Thu, Đông lạnh vẫn ấm lòng

thà ta về ngọt bát canh hoa Lý
giậu mồng-tơi, vườn cải Mẹ hoa vàng
thương đứa con mãi miệt mài chinh chiến
chẳng dịp về uống ngọt bát canh rau

thà ta về bên đàn em hôm sớm
trường quen xưa- đường xóm nhỏ- dòng sông
dù đói no cũng mặc đời lao khổ
có đông vui và, có cả tấm lòng

thà ta về làm manh chiếu đơn sơ
có bạn bè ngồi chung ly rượu gạo
có cao ngạo tiếng cười, lòng thơm thảo
có đời nhau nhắc nhớ chuyện năm nao

người đã đi - đã một lần rời bỏ
nếu trở về ai có nhận giùm ta
đất quê đó, người quê còn đó
mà hình chung, như có một cách xa...

1996

( trích: Nhánh Rong Phiêu, Thơ, 1999 )

Không có nhận xét nào: