tháng 6 18, 2009


Tôi vụn vặt giang hồ không có lần về lại. bông cà phê trắng ngần rẻo núi khói Bas xanh níu dáng chiều mưa . Khói thuốc tản mạn theo thời gian bỏ lại dáng chiều. Là những buổi chiều trên cao, trên đó…
Nhiều lần ghé nhatrang đứng nhìn biển nắng muốn ngược đường tìm lên trên đó mà không nỡ để lòng phải hối tiếc khi nhìn lại những nương náu tháng ngày xưa. Cứ dành nét lung linh mờ ảo của một thời vụng dại. Cứ để bao thuốc Bas xanh cố-tình-châm-thêm-một-điếu đến chỉ còn bao không.
Bao không là không còn điếu thuốc nào theo cách nhìn-đâu-thấy-đó. Nhưng nếu nhìn để cảm nhận thì thật là xót xa đay nghiến và giận hờn thời gian.
Tính từ ngày ra bến xe ở ngã Sáu ( đối diện nhà thờ lớn) với mớ hành trang vỏn vẹn một xách tay (chị trìu mến nhét thêm ổ bánh mì xa xíu chính gốc xe bánh mì ở góc đường Y Jút&Quang Trung) đến nay thời gian đã là bốn điếu thuốc cố tình châm và hít ngon lành khi nhớ-người-châm-điếu-thuốc khói-huyền-tan-trong-mưa.
Chị vẫn ngồi ở hàng hiên ngó xuống con dốc mù mưa ?.
Chị vẫn còn nhớ em thời sách vở học trò đọc thơ trong buổi chiều gọi bạn bè họp mặt để rồi chia xa.
Nhớ chi chị ơi !
Đến như người tình sách vở học trò một thời lén lút trao thơ cũng đang cười vui rộn rã nói năng ồn ào đến khó chịu mọi người và riêng có, một người, còn khó chịu gấp nhiều lần hơn.
Mình chị nhớ, em thêm buồn bởi chưa đủ. Còn nỗi nhớ kia, sao không nhớ, lại cười vui rộn rã nói năng ồn ào.
Hàng hiên xưa, ngồi hút thuốc Bas xanh tập tành thời mới lớn, thằng bạn ngày mai cũng cùng đi, khều nhẹ. Vô đi, người ta đang khóc. Tôi có nghe và cười . Cười lớn hơn tiếng cười của người ta cười mới đó. Khi người ta khóc thì mình cười. Khó chịu với lòng quá. Nhưng dứt khoát không đi vô, dù khoảng cách rất gần. Vẫn cứ, cứ, ngồi ngoài hiên khi mọi người đã ra về hết.
Chị âm thầm đến từ đàng sau đặt nhẹ bàn tay trên vai tôi, giọng nói dịu dàng bao giờ em lớn khôn thêm sẽ nhận biết khóc cười của tình yêu không chỉ đơn thuần biểu lộ nỗi buồn vui theo cảm tính mà còn biểu lộ một tình cảm thiết tha hơn. Thiết tha đến độ cần phải tìm cách che giấu cảm xúc dưới một hình thức dối gian lòng mình.
Tôi phủi lẫy bàn tay chị. Thuở học trò, những tình cảm chỉ là hoa bướm hoa mộng chưa đủ chín muồi rệu rã tình yêu. Chưa thiệt là tình yêu. Chị đừng làm em mắc cở với lòng mình.
Chị thở dài tiếng thở dài trên đó để tôi không trở về.
Cậu Hào (phạm huy anh) giả trường giả lớp, cũng từ trên đó trở về, xênh xang áo mủ, mở quán cóc trong trại Không Quân vùng biển nắng đón tôi chai beer với điếu thuốc Pal Mall thoải mái ngồi dưới tàng cây trứng-cá nói anh giang hồ vụn vặt nay ghé về đây vui chơi đôi ba bữa, nhớ nghen, đừng lên trên đó. Lên đó là lụy tình. Anh lớn khôn hồi mô tôi không biết nhưng nếu lên trên đó là anh hóa dại khờ. Dại khờ ngàn năm…
Buồn tình uống chai (và nhiều chai) với cậu để cho quên nhớ đường về. Tao mà ra bến xe,tao mà lên xe,là tới.Tới chỗ mà mi mới nói đó,chỗ hóa dại khờ!!!

Không có nhận xét nào: