tháng 6 30, 2009

MƯA GIĂNG TRỜI CỐ QUẬN


( Không có chị Hương trong những hình ảnh, kỷ niệm, kèm theo bài viết )

Trời cuối tháng Sáu, chiều nào cũng vần vũ mây đen. Tiếng sấm gầm lan trải về hướng núi Lang Biang và thỉnh thoảng có vài tia chớp lóe. Trời Đàlạt vốn đã buồn lại càng buồn thêm. Không khí trầm lắng, sâu hút tận những ngọn đồi mù sương lảng đãng. Phố Núi buồn hiu trong chiều. Nhịp sinh hoạt muôn đời như dòng chảy chậm buồn của Đàlạt đã trở thành như một biểu tượng của sự an lành, sâu lắng nội tâm. Một nét riêng, Đàlạt.
Hương đứng nép bên hiên hiệu sách Thiên Nhiên, tránh cơn gió thốc từ cuối dốc Minh Mạng. Trời bắt đầu vần vụ mây đen. Người đi đường vội vã tìm nơi trú mưa. Phố xá bỗng trở nên ồn ào, nhốn nháo. Tiếng còi xe inh ỏi. Hương ngước nhìn bầu trời đen kịt, quyết định trở vào lại hiệu sách. Mưa sẽ đến. Hướng Cam Ly trời đã giăng trắng màn mưa. Sẽ không còn kịp cho nàng đến bến xe Lam và, sẽ không còn kịp cho lần hẹn chiều nay với Trấn.
Khi nàng bước hẳn vào bên trong thì mưa cũng vừa kéo đến, nặng hạt. Tiếng mưa rớt nhịp dồn dập trên mái ngói và mặt đường tung tóe trăm ngàn giọt nước trắng xóa, vỡ òa lan chảy. Một đám mây mù vồ chụp xuống và phút chốc thành phố chìm trong màn sương trắng mịt mờ. Tiếng động chung quanh nghe loáng thoáng, xa. Hương cố tình đi thật chậm và chăm chú nhìn những tựa sách bày trong hàng tủ kính. Nhưng nàng có thấy gì đâu ngoài những màu sắc lẫn lộn và phía sau đó, hình như thoáng hiện khuôn mặt của Trấn đang chăm chú nhìn nàng. Ánh mắt có vẻ giận, buồn. Và gì nữa ? Chờ trông ! Đúng rồi,vì rõ ràng chính lòng nàng cũng đang mang tâm trạng đó. Bất giác, nàng quay nhìn ra phía cửa. Trời vẫn giăng kín một màn sương trắng.Trăm ngàn giọt mưa vẫn rơi đều trên mái ngói, tạo nên một thứ âm thanh dồn dập, thôi thúc. Nàng khẽ thở dài, lơ đểnh cầm một cuốn sách lật từng trang chăm chú. Những hàng chữ vô tri nhảy múa trước mắt, dồn cục lại, đen ngòm. Nàng để sách lại chỗ cũ, cầm lên cuốn khác. Cũng chẳng hơn gì ! Đi hết một dãy dài tủ sách, nàng cầm lên để xuống cả chục lần. Những hàng chữ cứ vẫn nhảy múa ngoằn ngoèo.. Nàng thở dài, đi lần ra phía cửa, nhìn bâng quơ phía đầu dốc mịt mù. Những chiếc xe vội vã chạy qua dưới màn mưa trắng xóa, nước tóe lên hai bên lề đường. Thỉnh thoảng, một vài người bộ hành cúi đầu chạy lúp xúp tìm chỗ trú mưa.. Nàng để ý tới một cặp trai gái dìu nhau dưới chiếc dù xanh, bên kia đường. Chiếc dù bé nhỏ mỏng manh như muốn bật tung lên dưới những cơn gió thốc. Họ vẫn dìu nhau đi từng bước chậm, bình thản qua những hàng người đứng trú mưa bên hiên. Hình như, tất cả, đã không còn hiện diện. Chỉ còn lại tình yêu. Chỉ còn lại những bước chân dìu nhau thầm lặng dưới mưa, dưới chiếc dù xanh là một cõi trời riêng tư. Và, hơi ấm quyện lẫn vào nhau trong cái lạnh chiều Phố Núi. Tự nhiên, Hương thấy khó chịu trong người, nàng thầm ganh tức cảnh âu yếm của cặp tình nhân đó. Nàng quay mặt nhìn nơi khác, nhưng hình ảnh hai người âu yếm dìu nhau đi dưới trời mưa, cứ ám ảnh nàng không rời. Một cảm giác cô đơn len lén ngập òa làm nhói buốt con tim. Đôi mắt cay cay, nàng cúi đầu dấu nhanh dòng nước mắt, ngượng ngùng rảo bước về phía trái. Nơi đó, có một góc nhỏ vắng người. Nàng muốn đứng một mình mặc dù trong lúc này, nàng rất sợ sự cô đơn.
Cơn mưa kéo dài tưởng chừng như không bao giờ tạnh. Phố đã lên đèn. Hương sốt ruột nhìn đồng hồ, giật mình khi nghĩ tới cơn mưa vậy mà đã kéo dài hơn hai tiếng. Giờ này, chắc chắn Trấn đã không còn nơi chỗ hẹn nữa. Anh sẽ nghĩ thế nào? Chắc là phải buồn lắm ! Có biết đâu, giờ này em cũng đang đứng đây, lòng như lửa bỏng. Nàng định bụng ngày mai sẽ ra bến xe thật sớm. Ý nghĩ đó làm nàng dịu nỗi xót xa. Nàng ngước nhìn ra bầu trời đen thẩm, mưa đã không còn nặng hạt nhưng gió rít từng cơn vật vã.Thành phố đang run rẩy. Tiếng gió miết trên đường dây điện cao thế phát ra âm thanh thê thiết kéo dài,kéo dài như chừng không dứt...

Không có nhận xét nào: