tháng 6 30, 2009


Có tiếng cửa mở từ phòng khách. Chị Ánh tay xách cái xô bột bước xuống nhà bếp, sôi nổi ồn ào:
- Gớm, sao mà đông người thế. Đứng đợi cả hàng dài. May là chị quen biết, được ưu tiên (chị nhún vai, cười khẩy ) đúng là nhất thân nhì thế, chẳng ra làm sao cả.
Hương vội vàng đón lấy xô bột từ tay chị Ánh, đặt xuống cạnh lò than. Nàng cố gượng cười, nói đùa :
- Đã chuẩn bị xong các thứ rồi. Bây giờ phải làm tiếp gì đây, thưa...bà nội tướng...
Chị Ánh cười thoải mái:
- Đã Bà nội rồi, còn thêm Tướng nữa. Chức nào cũng to cả. Cái cô bé này thiệt đúng là chữ với nghĩa, lắt léo đến là hay
Rồi chị nhìn quanh các thứ, tỏ vẻ bằng lòng :
- Giỏi lắm. Bây giờ chị bắt đầu...xắn tay đây. Em xắt giùm chị một ít ớt. Ăn bánh Xèo phải thật là cay, cay đến chảy nước mắt nước mũi ra mới thấy thú vị. Đó là một trong những lý do mà người ta thích ăn uống ở nhà để được tự nhiên, được thoải mái, được khỏi phải lịch sự với mọi người và được no cái bụng, no cành
Cả hai cùng cười vui vẻ. Hương chọn mấy trái ớt đỏ, no tròn từ trong rổ, đi về phía góc bếp. Mùi dầu mỡ đã bắt đầu lan tỏa trong phòng. Chị Ánh yên lặng, cắm cúi trong công việc. Ngoài trời, mưa vẫn tầm tả. Gió trở mạnh. Hương thẩn thờ nhìn mấy trái ớt nằm trơ vơ trên mặt thớt, thoáng nghe tiếng gió rít qua khe cửa,tiếng cành cây đập mạnh vào mái hiên như lay gọi. Nàng lại xót xa nhớ đến những ngày mưa gió dầm dề khi nàng còn có Trấn bên cạnh, còn có sự vỗ về êm ấm để nàng không cảm nhận được sự cô đơn trống vắng như hiện giờ. Nước mắt tự nhiên lăn dài trên má. Nàng nhớ Trấn, nhớ đến lặng cả người. Có tiếng chị Ánh thoang thoáng bên tai :
- Hình như có ai đang gọi cửa. Để chị ra xem.
Căn phòng bỗng ngập ùa hơi gió lạnh. Tiếng chị Ánh kêu lên thảng thốt. Hương giật mình, bật đứng dậy. Vừa lúc đó, có tiếng nói ồn ào, vừa thoáng nghe Hương đã sững người, bất động. Tim nàng đập rộn ràng.
- Xe xuống Bảo Lộc ngừng đón khách, em quyết định đón xe trở về. Nhất định em phải gặp Hương rồi em mới đi. Lần này, chị phải giúp em
Nghe tiếng chị Ánh cười vui vẻ :
- Nhất định, nhất định. Chị phải giúp rồi. Nhưng trước tiên, các em phải giúp chị đã...
Rồi chị cao giọng hướng về phía trong :
- Hương ơi ! Ra phụ với chị tiếp đãi ông khách lỡ độ đường. Ông ấy mới từ Bảo Lộc về đấy...

Không có nhận xét nào: