tháng 4 20, 2011

THÁNG HAI XANH


giữa mùa Xuân này khi anh vắng mặt
cây Vạn thọ trước nhà
không nở nụ vàng tươi
và em tôi biếng nói biếng cười
khi thiên hạ vui Xuân
có riêng em thầm lặng
hãy mặc cho con bộ áo quần mới nhất
hãy cho con những thức ăn ngon
vì em biết không
khi con vui ngày Tết
lòng Mẹ, Cha cũng thấy được cơn vui...

anh đâu phải người thơ
để ca ngợi mùa Xuân tươi thắm
anh chỉ là một con người
thật bình thường – đang khao khát Tự Do
Sống
từ những giấc mơ đoàn tụ...

“...như chiếc áo màu xanh em mặc
như nắng vàng đẹp phố em qua
như má phấn môi son
như làn tóc xỏa
và nụ hôn mừng tuổi đầu năm

giữa phố vui có tiếng em cười
giữa màu sắc có màu xanh em mát
giữa thiên hạ dập dìu tấp nập
có hai đứa mình như cặp chim son

dù mùa Xuân về không chỉ riêng ai
nhưng chắc hẳn có phần cho hai đứa
phần đẹp nhất là phút giây hò hẹn
bẽn lẻn, thẹn thùng giữa phố đông vui

chiếc áo xanh, quai dép trắng
và nụ cười tặng cả thế gian...”


anh đã sống từ những ngày tháng nhớ
giấc mơ xưa – người vợ trẻ – tình anh
ơi thương quá những mùa Xuân thuở ấy
những mùa Xuân mật ngọt trong đời...

em lại vào thăm anh
mang chiếc áo xanh gởi niềm hy vọng
giữa đôi mắt long lanh
anh thấy được cả một trời thương nhớ

cơn gió nào se lạnh
lần gặp nào đem nhớ đem thương
câu chuyện kể em nghe đầy kỷ niệm
của hai chúng mình từ tháng, năm xưa...

cầm lấy tay em
buồn sao lại đến
thương em vất vả tháng ngày
những vết nứt như trăm đường dao cứa
như trăm lời thương nhớ gởi em tôi !

em nghĩ gì đó em
khi chúng mình gặp mặt
sao em mải nhìn anh
rồi lại thẹn thùng khi anh bắt gặp ?

áo em trắng cho lòng anh mát
môi em hồng cho đẹp nụ cười xinh
giữa sớm mơi trong
cơn gió chướng lại về
em âu yếm nhìn anh cười bẽn lẽn

trời tháng Hai xanh – xanh màu hy vọng
ước mơ em thật bé nhỏ tội tình
trong câu chuyện, em mong ngày đoàn tụ
anh thương em rồi lại thương anh
thương hai đứa mình chung niềm đau khổ

hai năm dài cách trở
đường em đi mỗi tháng thăm anh
cây trổ lá xanh lá vàng mấy độ
nước mắt giọt dài giọt vắn từng cơn
lời nhớ lời thương hẹn lòng chung thủy
yêu nhau năm, tháng đợi chờ

nhớ bát canh rau lời ru trưa nắng
nhớ tiếng cười rộn rã ngày mưa
nhớ những đêm trăng Xóm nhỏ âm thầm
xao xác buồn xa tiếng gà giục sáng

vị ngọt là đường vị cay là ớt
vị ân tình là năm, tháng có nhau
khi ốm đau khi buồn,vui, hờn, giận
có em – hôm sớm ân cần

người vợ trẻ của tôi ơi !
thương chi mà thương lạ
như con nước đổ dồn ra biển cả
tình nghĩa vợ chồng mặn, ngọt sắt son
ta tuy xa lại cứ tưởng như gần
bởi anh biết, tình yêu là lẽ sống

trời sáng nay gió về lồng lộng
thăm chồng vào đợt cuối năm
mứt ngọt, trà thơm sao lòng vẫn đắng
vui sao cho trọn nụ cười !

cay xé lòng anh – buồn khổ lòng anh
như thân lúa còn trơ gầy gốc rạ
phút chia tay đâu nói được gì hơn
trời đã qua Xuân én bầy về gọi nắng
anh đứng bên này gọi tiếng “ Em ơi !”

khuất một đường quanh
em về thôi, em nhé
trời vẫn gió, gió lên từ hướng núi
giữa nắng chiều anh đứng lặng trông theo....

“..khi em về nhớ thưa với Mạ
xa gia đình anh lại có anh em
từ đọt rau xanh, củ khoai, củ sắn
chia nhau cay đắng ngọt bùi
nước mắt Mạ giọt dài giọt vắn
bởi thương anh đi đã nhiều năm
áo anh rách theo từng năm, tháng
nhưng tình anh lành lặn vuông tròn
(những người bạn anh thương
nương nhau từ cuộc sống
và dìu anh đi trọn quãng đường dài )

khi em về nhớ thưa với Mạ
lần gặp nào cũng thấy anh vui
vẫn nụ cười xưa
vẫn tình thân ái
nhớ Mạ, nhớ Em, nhớ cả gia đình...”


đêm nay lạnh gió về thăm thẳm
đón Giao-thừa sao chỉ có mình anh
không tiếng nói giọng cười
không dáng em quen thuộc
chỉ có đêm đen gió lộng trên đồi
và giây phút chờ mong Xuân Mới

tiếng pháo mừng Xuân
Giao-thừa đã tới
lòng rộn ràng thương nhớ đến em tôi
khói thuốc bay cao
nỗi buồn vời vợi
Thơ không gọi mùa Xuân tươi thắm
nhưng nhớ về người vợ trẻ anh thương...
áo mới mừng Xuân
áo màu xanh hy vọng
anh đi giữa bạn bè sáng sớm đầu năm
những cuộc vui mệt vùi trong giây lát
nhưng nỗi buồn thầm lặng khó nguôi khuây
cũng bánh Chưng xanh
cũng cành Mai thắm
mứt ngọt, trà ngon
tiếng nói giọng cười
nhưng ai biết giữa tiếng cười vui đó
giấu kín trong lòng muôn nỗi tái tê !

bông Thọ đỏ đôi mắt đen
anh nhớ em đôi mắt dịu hiền
lần gặp cuối năm
chuyện trò giây phút ngắn
tình vẫn đẹp như lời Thơ anh viết
nỗi nhớ vẫn đầy – theo gió
gởi về em

giữa mùa Xuân này khi anh vắng mặt
Mạ cũng buồn em cũng buồn theo
miếng bánh thơm ngon
ngậm ngùi trong miệng
nuốt lặng nửa chừng
khi nghĩ nhớ đến anh
đôi mắt long lanh
giấu nhanh dòng lệ khổ
chia nỗi buồn này cho Mạ, cho con...

lau nước mắt đi em
nén buồn thương cay đắng
Đời có gì đâu !
Đời vẫn đẹp, em ơi !
bởi cay đắng sẽ làm nên mặn ngọt
cho cuộc tình thêm nghĩa sắt son

Thơ viết tháng Hai gởi niềm hy vọng
tháng ngày xa rồi cũng hóa gần
như Xuân đến Xuân đi
như hoa tàn hoa nở
dạo ấy anh đi nay lại trở về
Đời lại đẹp từ mọi niềm mơ ước...

Tháng Hai
1977

Không có nhận xét nào: