tháng 4 21, 2011

ANH ĐI HOÀI CHỈ MỘT CƠN MÊ


những ngày nằm Viện sau khi “cải tạo” trở về


cơn sốt nào vật vã chiều nay
những mạch máu phồng căng
bàn tay em mát lạnh
đường Bệnh viện ngút dài thăm thẳm
anh đi hoài chỉ một cơn mê

trời sáng nay có nhiều mây trắng
một ngày lên. Đàn én liệng lao xao
anh chỉ thấy trong anh bừng lửa nóng
cơn sốt đầu hôm vật vã trở về...

em có đến xin em gượng nhẹ
nâng hồn anh trong nỗi nhớ bềnh bồng
giữa cơn đau lòng chợt có chợt không
rất cần thiết một lời em âu yếm

như chiều nay đợi em hoài chưa đến
mưa lại về trong cõi vắng hồn anh
bao nhớ thương chỉ để âm thầm
cho trời đất thay lời anh nói

bởi tình yêu nói nhiều bất lợi
cứ âm thầm nhớ nhớ, thương thương
có chút gì xao động vấn vương
trong mong đợi có niềm vui bé nhỏ

như cơn sốt chiều nay, nếu có
cũng chỉ là một thoáng hôn mê
bởi có em hôm sớm đi, về
đời cũng thấy nguồn cơn hạnh phúc

đêm Đàlạt có điều chi chưa nói
nên có em, điều nói rõ ràng hơn
bởi tình yêu không thể nào tưởng được
có những ngu ngơ rất đỗi dịu dàng

như ngày xưa phút giây hò hẹn
để đêm nay bỏ Viện theo em
con phố nhỏ, trời mưa đêm, bước vội
anh xanh xao nhưng có được nụ cười

anh xiêu vẹo nhưng vô cùng tươi trẻ
điều rất dễ – có gì đâu em nghỉ
vì tình yêu làm héo nên tươi
làm Đau khổ biến thành Hạnh phúc

giá bây giờ có là cơn sốt
anh xin làm cơn sốt đam mê
đuổi miết theo em giăng bủa đường về
cho cô bé ngày xưa thêm bối rối...

những viên thuốc đủ màu ngọt, đắng
không làm nên cơn sốt bình thường
anh bảng lảng trong ngày đêm Bệnh viện
như bóng mây chiều xuống dật dờ

chỉ biết đợi cơm ngày ba bữa
và dáng em hôm sớm đi, về
cũng muốn hát một bài gì vui vẻ
nhưng lời nào để hát cho xuôi !

em có tới cũng đừng nóng vội
như mây bay chiều tím lưng đồi
anh sẽ đợi ngọt ngào giây phút
như ngày xưa đứng đợi em về
( để biết được lòng mình hôm sớm
và tình yêu cay-mặn-muối-gừng)

dù bây giờ bệnh hoạn vàng da
xanh như lá ốm gầy như trúc
anh cũng vẫn yêu đời yêu cuộc sống
như yêu em – yêu tự bao giờ

vẫn một đời sống lại từ Thơ
kể dài, ngắn chuyện tình hai đứa
bởi tình yêu thiếu gì chuyện kể
chuyện gió mưa và chuyện đất trời...

chuyện những ngày nằm Viện cô đơn
những viên thuốc đủ màu ngọt, đắng
và cơn sốt vô chừng, vật vã
mỗi ngày qua. Ngày nắng, ngày mưa

đường em về đủ ướt hay chưa
khu xóm nhỏ mù mây bảng lảng
anh cứ dặn lòng mình bình thản
nhưng nhớ thương sao cứ dạt dào !

bởi vì yêu ? Hay bởi vì sao
e cơn bệnh đã làm anh đuối
đâu có lẽ mới vừa gặp đó
mà nhớ thương như tự lâu rồi !

cơn sốt nào vật vã chiều nay
những mạch máu phồng căng
bàn tay em mát lạnh
đường Bệnh viện ngút dài thăm thẳm
anh đi hoài chỉ một cơn mê...

Bệnh viện Đàlạt
1981

Không có nhận xét nào: