tháng 4 20, 2011

THÁNG GIÊNG NẮNG NGỌT


chúng mình gặp lại nhau
sáng nay trời nắng đẹp
trời qua Xuân em mang nhiều quà Tết
cầm miếng bánh sao lòng anh nghèn nghẹn
thương mỗi đứa con nhớ mỗi mắt nhìn
ngơ ngác. Bơ vơ. Nhìn Ba thầm lặng...

có phải không em
mỗi lần gặp mặt
có cả niềm vui trộn lẫn nỗi buồn
và mải nhìn nhau chia cả nhớ thương
như thuở mới biết yêu ngày trước !

mỗi tháng “ Chị Nuôi “ thăm viếng một lần
là mỗi lần anh nghe lòng bỗng lạ
nghe tim mình nhói nhức băn khoăn

như con chúng mình đầu tiên tập viết
buổi đầu đời anh viết lại tương lai
tháng Sáu, anh vào đây “học tập”
hết mùa Thu sang tới mùa Đông
có thể phải qua Xuân
hay dài hơn thế nữa...
và vì thế, em ơi !
làm sao anh dám hứa
đến một ngày đoàn tụ tương lai
đường vẫn còn dài, đường xa phía trước
những tháng, năm thương nhớ đợi chờ
ai biết được trong trái tim, nhịp thở
của đời anh trăn trở nỗi ưu phiền
cả một năm dài anh vẫn làm Thơ
thơ gởi nhớ đem thương về Xóm nhỏ...
( mơ một vùng trời vui khổ có nhau
chia nửa bát cơm dành trọn ân tình
lau nước mắt mà cười đau hiện tại )

em hỏi thăm anh sức khỏe. Tinh thần
và ngày tháng nơi này có gì đổi khác
con chim buồn suốt ngày biếng hót
con cá buồn đâu muốn lội tung tăng
thuở dân gian còn yêu Hội Trăng Rằm
anh vẫn nhớ đôi câu hò ví dặm :
“ Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội
Người xa người thì tội lắm người ơi ! “

là người thơ, tâm hồn có khác
yêu từng điệu ca dao
thương từng chùm lục bát
nhớ từng vuông kỷ niệm thuở yêu nhau

một thoáng nhìn sâu
đã ghi nhanh độ nhớ
và bên em dù phút giây ngắn ngủi
anh vẫn muốn ngâm Thơ
giọng Huế, quê mình :
“ cả những khi vui những lúc buồn
cũng đều nghĩ nhớ đến anh nghe...”


ơi, sáng nay sao mà yêu đến thế
bởi có em tôi đời hóa tuyệt vời
tay nắm không rời
mắt nhìn không chớp
anh hôn em, nụ hôn trong sáng
tặng tháng ngày cực khổ có nhau
tặng tuổi đời em
lớn dần thêm một tuổi
một tuổi cho chồng
một tuổi cho con
một tuổi trưởng thành từ trong đau khổ...

miếng ngọt miếng ngon nhớ người vợ trẻ
chắt chiu dành dụm gởi cho chồng
“ thấy anh ăn, em mừng vui biết mấy !”
lời ân tình anh nuốt lặng, em ơi !

phút giây này cho lòng anh được nhớ
cho đêm ngày anh mãi làm Thơ
thơ gởi nhớ đem thương về Xóm nhỏ
yêu một vùng trời, nơi đó, có em tôi

Nắng Ngọt Tháng Giêng
nhớ thương ngày Tết
(đêm Giao-thừa nghe pháo nổ râm ran
giữa phút giây giao mùa, năm ấy
mình chúc nhau bằng một nụ hôn nồng
kỷ niệm nhỏ, đến giờ, anh vẫn nhớ )

ngọt mát như đường mặn mà như muối
cay như gừng, đắng giọng khổ qua
uống nước quê hương nhớ lời thơ lục bát
một thuở nào
em thường đọc anh nghe :
“ Hai tay nâng dĩa muối gừng
Gừng cay muối mặn xin đừng phụ nhau...”


gợi nhắc lòng đau
thương từng kỷ niệm
buổi đầu đời hay cuối cuộc tình sâu
vẫn có em tôi – trọn đời chung thủy

miếng bánh anh ăn lời Thơ anh viết
giọng Huế, quê mình, trong điệu ngâm riêng
cũng chưa đủ nói lên tình tha thiết
và nỗi hoài mong từ một ngày về...

nước mắt nào cay – lòng nào quặn thắt
( nước mắt em tôi lòng dạ em tôi )
khi em hỏi là lòng anh đau nhói
nén tiếng thở dài
nuốt nghẹn miếng ăn
như thuở mới yêu nhau
anh vụng về không dấu điều bối rối
vì em ơi, giữa buồn vui lẫn lộn
buồn sâu xa là chưa biết được ngày về !

từ buổi ra đi
cơn mưa buồn lây lất
nước chảy đôi bờ, đường đến lớp mình em
Trăng tỏ, Trăng mờ
mấy mùa Trăng đấy nhỉ
mấy mùa Trăng! Ôi, mấy nỗi buồn trông...

miếng ngọt miếng ngon nhớ người vợ trẻ
thương em cay đắng mọi điều
mỗi tháng thăm chồng đường xa xách nặng
khi gặp chồng cơn mệt hóa cơn vui
nhưng anh biết, sau mỗi lần gặp mặt
em lại buồn hơn
trên suốt đoạn đường về !
và đêm ấy làm sao em không khóc
nước mắt cô đơn, buồn tủi, dỗi hờn
vì thực tế em vẫn còn quá trẻ
vẫn thích dỗi hờn nũng nịu với riêng anh
( vẫn thích cùng anh chia ngọt xẻ bùi
trong cuộc sống có vô vàn nỗi khó )
gánh nặng hai vai, buồn lo một dạ
cuộc sống bốn bề gây khó cho em
bởi anh biết gian nan từ dạo ấy
từ dạo anh đi “cải tạo” đến giờ !

nhìn thấy hai con đùa vui nhí nhảnh
đứa ôm chân, đứa đòi hôn tíu tít
anh lại ước thời gian dài thêm mãi
để nhìn con, bồng ẵm nhiều hơn
để thấy con, khi vắng anh từ ấy
vẫn mạnh, ngoan và thương nhớ Ba luôn
và để hiểu, vì yêu anh, em đã
chăm chút cho con đầy giấc ngủ giờ ăn...

mỗi lần gặp là mỗi lần đẹp ý
khi nghe em...”báo cáo” mọi điều
“ nhà vẫn bình an và con, như anh thấy
còn riêng em...chắc là anh đã hiểu !...”

trong phút giây yên lặng nhìn nhau
anh đã hiểu. Tình yêu em cao cả !

người vợ trẻ của tôi ơi !
em đừng buồn nữa nhé
lần chia tay này rồi sẽ gặp lần sau
đường trắc trở đâu cứ hoài trắc trở
rồi cũng đến ngày ta lại có bên nhau
em phải thật nhìn sâu
mới tìm ra ý nghĩa...

Thơ viết ngàn câu không bằng câu nói gọn
“ Anh sẽ về, chia đói khổ cùng em...”

bước qua năm thứ hai
Tháng Giêng 1977
đợt thăm nuôi cuối năm

Không có nhận xét nào: