tháng 7 31, 2010

THÁNG BẢY BÂNG KHUÂNG


Mấy chậu bông cũng nhìn theo lưu luyến
Hai đứa lên hai xe mở máy vẫy tay cười
Vòng bánh xe lăn nghiến lòng đau nhói
Đi xa rồi bao giờ về nhà xưa !...

Ngôi nhà xưa vợ chồng tôi mới về cơ ngơi lại chưa đủ giáp năm thì chú Tư, cô Út có Trường nhận vào học. Hai anh em hối hả chuẩn bị đi cho kịp ngày giờ nhập khóa. Công việc đang vững vàng hanh thông trong thời buổi kinh tế khó khăn khối người thất nghiệp, cũng bỏ luôn !.
Vậy là đứa xuôi Nam, đứa ngược Bắc.
Tôi thì chắc rồi sẽ, chiều chiều, ngồi trước hiên nhà, con mắt láo liêng ngó Nam ngó Bắc. Ngó hướng nào cũng thấy trùng trùng mây bay !.
Ngó lại mình vẫn còn vương vấn tình cảm “cơm nắm muối mè” tiễn con đi học. Từ Trường Làng lên Trường Tỉnh.
Bây giờ là thời hiện đại. Trường học xuyên Bang. Hamburger với Ketchup. Có thời giờ đâu mà nấu-cơm-rồi-nắm-lại-rang-mè-mà-nắm-cơm !.
Câu chuyện cơm-nắm-muối-mè chỉ còn trong hoài niệm chỉ nhắc nhớ trong lúc ngồi quây quần bên nhau bên mâm cơm thịt cá ê hề giữa trời đất quê người.
Ngày xưa tôi cũng đi học xa nhà nhưng cách xa chỉ là gang tấc. Lớp đàn anh thì chắc là có huyền thoại cơm-nắm-muối-mè. Lớp tuổi tôi thì có cá khô sang cả hơn nhưng hết phần thi vị.
Chú Đào thì đi học xa hơn và thời gian học buộc phải dài hơn cô Út.
Hai cha con, không phải mỗi nhưng có nhiều, buổi tối ngồi bên nhau tâm sự cuộc đời. Tôi coi chú như người bạn nhỏ, ngày xưa, bằng tuổi chú tôi đã vào đời rất lâu, đã có gia đình, đã mon men tìm ra sự nghiệp. Nói chung, là đã trưởng thành. Đang bắt đầu ngon trớn thì cuộc đổi đời bể-dâu-thương-hải. Tôi bỏ tuổi trưởng thành trong những năm, tháng đày đọa nhục nhằn không bút mực nào tả xiết. Qua đất người thì đã hết rồi, tuổi xuân xanh…
Trưởng thành đã hóa là trưởng lảo.
Tôi tụt hậu từ mọi phía khi đối diện với vùng Đất Mới và cuộc sống hoàn toàn thay đổi từ tiếng nói, phong tục, thổ ngơi. Cũng y chang như anh Mán về Thành…
May là Ông Bà để lại nề nếp gia đình truyền thống bao đời con cháu noi theo nên chi tôi vẫn còn giữ được vị thế trưởng tộc, của họ tộc ly hương, để tới bây giờ con (đã có thêm đông, các cháu) cho được quyền ăn trên ngồi trước( không phải ngồi trốc, để mà hành thiên hạ).
Mỗi cuối tuần đại gia đình tụ họp ăn uống vui chơi. Tôi cố tình ngồi một góc riêng ( tất nhiên là có beer ( con mua biếu ) đưa cay một dĩa mồi ( cô dâu trưởng làm tặng) mà nhìn, nhìn mê nhìn miết không khí thuận hòa vui vẻ dâu rể con cháu một nhà. Thiệt là giống cảnh quê xưa !

Không có nhận xét nào: