tháng 7 05, 2010


Chiều chiều tôi vẫn cứ ra ngồi đây, trước hiên nhà, nhìn mây bay…Mây tụ, mây tan, mây vần vũ, mây tản mạn…mà nhớ những năm tháng qua đi…
Nhớ lúc trắng tay làm lại cuộc đời trên vùng đất Mới. Cả nhà còn đông đủ, buồn vui chia nhau, vượt khó chia nhau để vươn lên trong nhịp sống hối hả bon chen ở xứ người…
Rồi cậu Hai rồi cô Ba tới lúc chia riêng đông đủ, chia riêng buồn vui cha mẹ anh em để tự vượt khó tìm và được có một mái gia đình .
Ngày đó, ngày chú cô ra riêng, tôi chiều chiều vẫn ra ngồi đây, trước hiên nhà, nhìn mây bay..
Nay chú Tư Đào cô Út Linh dù chưa ra riêng, chỉ đi học xa để nắm bắt tương lai rồi cũng chuẩn bị ra riêng.
Thiệt lòng có nỗi mừng vui vì thấy chú cô chưa bằng lòng với hiện tại đã có, còn muốn vươn lên.
Nhưng vẫn thấy buồn buổi cơm chiều cô không bới cho Ba chén cơm, chú không gắp bỏ chén Ba miếng thịt. Đêm đêm không nghe tiếng chú, cô đùa giỡn nhau ồn ào...
Tôi chiều chiều vẫn ngồi hiên trước. Ngồi hoài để hoài thấy mây bay. Mây tụ mây tan mây vần vũ… Để nhớ, quên..
Ngày mai là đúng mười-sáu-năm qua với đất người…
Như thông lệ từ bao năm, một buổi cơm chiều không đạm bạc như ngày còn ở quê nhà, con ( nay còn thêm cháu) quây quần bên nhau để nhớ ngày…
Buồn vui cũng để nhớ ngày xưa, và, nay….

San Diego, 05/07/2010

Không có nhận xét nào: