tháng 7 31, 2010


Nay chú Tư ấp a ấp úng xin Ba Mẹ cho con làm đám hỏi với người con thương ( người thương con ) trước khi hai đứa cùng đi học xa.
Quyết định này chắc cũng nhiều đêm trăn trở để cuối cùng thưa với Ba Mẹ.
Thì ra là bạn gái của chú Tư, tháng Tám này, cũng đi học xa nhà ! Chắc là hai đứa có thầm thì với nhau, có tình nguyện thủy chung với nhau…
Tôi không biết chuyện riêng hai đưa nhưng thấy là cũng đúng thôi !. Để cho hai đứa yên lòng để còn yên tâm học.
Ở cái đất nước văn minh tình người tình yêu thay đổi bất thường.
Chưa quá nửa năm đã có xe đời mới, TV, computer đời mới và ( rất nhiều, quá nhiều) thứ đời mới để xúi lòng người có mới nới cũ, quên lòng thủy chung.
Chuyện con lo xa, tôi hiểu và thầm phục con, vì nó còn tin tưởng vào tập tục quê hương. Đám hỏi có sự hiện diện và chứng nhận của họ hàng hai bên nhà trai nhà nhà gái cũng như là lời ước hẹn của hai gia đình. Như đinh đóng cột. Nửa chừng , nới nhau, là thôi đừng ngó nhìn nhau !
Vậy thì làm đám hỏi cho chú Tư Đào trước khi chú ( và cô) cùng đi học xa.
Đúng là nề nếp gia đình !. Anh chị em hết lòng thương yêu đùm bọc nhau.
Khen cô Ba đã (úi trời ơi! Lần đầu tiên đó nghen ) tự lái xe lên Santa Ana mua cau trầu bánh rượu linh tinh các thứ. Cô lái xe thì ai cũng công nhận là ô kê (OK) nhưng đường xá thì phải tôi “ê-kô” từng chặp. Có muốn ngủ trên xe cũng không dám ngủ, cứ ngó chừng chừng e không khéo, cô lại tuốt lên China Town !
Cuối cùng, thiệt không ngờ, mọi việc đều xong xuôi không sơ suất ngoài trở ngại đường về xe kẹt gần hai tiếng đồng hồ.
Khen chú Hai tặng con heo quay to đùng, đỏ lường bóng bẩy. Hai ngày sau mới ký check cho chú Tư ( cái khoản này thì con heo có to đùng, có bóng bẩy nhưng không đỏ lường nóng hổi. Nhắc chừng chú Hai đó. Đừng để cái lo đi trước cái no nghen).
Đúng là đông người thì vỗ tay to. Truyền thống gia đình lại thêm một lần nữa ( một lần đám cưới cô Ba, trước, và một lần đám cưới chú Hai, sau) đã trước-với-sau-và sau-như-một.
Buổi tối, cả gia đình, ngồi bên nhau chúc mừng một ngày thành công tốt đẹp. Tôi nắm lấy bàn tay chú Tư khi chú nói lời cám ơn Ba Mẹ. Xém khóc. ( là tôi cảm động mà xém khóc, còn chú thì còn âm vang rộn rả tiếng cười, mà chỉ dám cười giú nụ).
Có gì đâu con, đó là bổn phận. Không phải nói lời cám ơn.
Con nên có riêng lời cảm ơn anh, chị, em của con đã hết lòng thương mến nhau.
Cám ơn con đã còn theo khuôn nề nếp gia đình mà tự mình hòa nhập vào dòng chung gia tộc. Giữa đất người dị biệt, giữ được nếp riêng, là điều quý hiếm rất đáng tự hào và hãnh diện.
Mỗi người một tay, thiệt là hay quá hay, buổi lễ trịnh trọng cho cuộc đời chú Tư đã ghi vào máy hình của chú Hai, cô Ba, cô Út. Hình nào cũng “wow” gọn gàng. Không thiếu phần lễ nghĩa, không mất tục lệ quê hương, và không ngớt tiếng cười vui rộn rã.

Không có nhận xét nào: