tháng 7 31, 2010


Đi học đường xa nhiêu khê thì chắc bắp rồi !.
Cơm áo gạo tiền hai đứa tự lo, vợ chồng tôi có lo thì cũng lo chi cho nổi !.
Hỏi ra thì có nhà nước lo, chỉ vay tiền sau này trả nợ.
Nay thì lo, cái lo trước mắt, khi hai đứa lên xe rồ máy vẫy tay chào.
Cái nỗi âu lo này, xem ra, thì nhỏ quá nhưng nặng tình.
Lo ướp thịt có cái ăn để cho con trong tuần đầu tiên bận bịu chốn ở và ngày nhập trường.
Cái lo làm cho con áy náy nhưng mà thực tế không lo không yên tâm.
Chị Ba cũng lo cho hai em mỗi đứa một bao gạo ( tượng trưng) trước khi còn lo nhiều hơn nữa !
Anh Hai lo bảo hiểm xe cho hai em ( thực tế ) và còn tiếp tục lo dài dài.
Ngó nhỏ nhưng mà to bởi tấm lòng thương. Lo được chừng nào là yên tâm phần nấy.
Cả nhà dự định hai ngày họp mặt nấu nướng ăn uống thả giàn. Lũ trẻ thì dựng lều sau vườn, cứ tưởng tượng, như là đi cắm trại ngủ qua đêm.
Một đêm hội ngộ.
Tôi lại ngồi ở góc quen ngồi nhìn chú, cô lăng xăng vui đùa cùng các cháu.

Hẹn xong một niên học đầu tiên, chú cô lại về nghỉ hè với mái nhà xưa. Lại họp mặt, lại cắm trại qua đêm sau góc vườn nhà.
Tôi cũng tìm một góc riêng ngồi nhìn con, cháu quây quần đông đủ…

Hiên Trăng, tháng 7/2010

Không có nhận xét nào: