tháng 2 03, 2008

THƠ BẠN QUÊ HƯƠNG


gởi Đạt, còn ở quê nhà

Ðạt vẫn còn ở lại quê nhà
vẫn cần cù ôm trời bám đất
hai mắt mờ từ cơn sốt vàng da
chân khập khiễng thuở phá rừng làm rẫy

còn người mẹ già mé bờ trăm tuổi
nằm cô đơn chờ đợi chuyến đi xa
“ thọ như Ðông Hải phước tợ Nam Sơn”
câu chúc tụng đã thuộc về dĩ vãng !

có người vợ là nữ sinh Ðồng Khánh
phải lòng anh lính trận Tết Mậu Thân
tóc thề xưa dâu bể lạc Hoàng thành
lòng Tôn nữ trải mưa dầm nắng hạn

hai đứa con lớn lên từ khoai sắn
theo nghề cha cũng bám đất ôm trời
chúng chưa thấu quê hương thời lửa đạn
chỉ thấy quê hương sao mãi đói nghèo !

Ðạt không nói về mình, không nói
buổi tan hàng đời ly loạn tứ phương
tình huynh đệ níu lòng nhau đau nhói
trời quê hương vần vũ cuộc nhiễu nhương

Ðạt ở lại ôm trời bám đất
về vùng cao cầu thoát-hiểm-mưu-sinh
nhát cuốc xắn đôi nỗi buồn chiến trận
lên vồng khoai như đắp mộ đời mình

chiều tím núi thường lai-rai-ba-sợi
bập điếu thuốc rê nhìn khói nhớ bạn bè
đứa ở phương Ðông đứa lạc phương Ðoài
đứa nằm xuống ngao du cùng giun dế !

biết lòng ta còn thơm mùi đồng nội
bạn gởi thư thăm và chúc mừng Xuân
chữ viết run run xem chừng đã oải
lòng ta đây bỗng chợt quá bâng khuâng

mấy mươi năm dâu bể lạc phong trần
ta với bạn lạc nhau từ dạo ấy
lỡ thời thế theo dòng trôi lận đận
khác chi nhau chỉ là kiếp trâu cày !

bạn cuốc đất thuê cuộc đời cơm áo
ta nhọc nhằn trang trải những tiện nghi
cuộc văn minh khiến đời thêm điên đảo
ghét cái câu “ăn theo thuở ở theo thì “

thương người bạn một thời chia lửa
và nưả đời sau cách núi ngăn sông
đọc dòng thơ sao mắt kính lại nhòa
lòng xơ xác giữa trời cao đất rộng !

Ðạt bây giờ còn ở quê nhà
uống rượu một mình nhớ người bạn cũ
nhả khói thuốc tựa phù vân lảng đảng
níu mùa Xuân tìm dấu vết ngày xưa...

những ngày chờ đón Tết 2004

Không có nhận xét nào: