tháng 5 06, 2009

KHI VỀ QUA BAN MÊ THUỘT


sao có mình tôi đứng lặng nơi đây
hàng Phượng già nua nhạt màu nắng Hạ
con ve sầu ngủ quên từ dạo ấy
sân trường xưa sầu vắng tháng, năm xa

mấy thằng bạn cũng mù tăm mất dấu
mấy cô nường cũng lạc lối quen xưa
sách vở học trò theo đời lang bạt
bỏ tuổi thơ ngây dãi nắng dầm mưa

trang vở cũ đã phai màu mực tím
dấu guốc xưa xa vọng lại bên trời
con mắt liếc tình đã thành kỷ niệm
lạc giữa dòng đời nghiệt ngã nổi trôi

tôi về lại thấy trường xưa lớp cũ
mà đâu còn thấy lại được ngày xưa
chỉ có bụi mù che Ban Mê Thuột
dấu nỗi buồn tôi thầm xót xa đau

mộng mơ xưa cũng đi vào quên lảng
áo học trò phai bạc nắng mưa xa
cõi thơ cũng qua đi thời lãng mạn
may ra còn một chút nhớ xôn xao

tôi đứng nơi này mình tôi thơ thẩn
nhìn dáng mây trời trôi giạt viễn phương
mây thầm lặng giữa nắng Hè cố quận
vàng nỗi buồn tôi rãi muộn sân trường

ai chẳng có một thời rưng rưng nhớ
một thời thôi là đủ để buồn vui
tôi gởi lại đất trời Ban Mê Thuột
nỗi buồn vui chan nỗi nhớ ngậm ngùi...

Không có nhận xét nào: