tháng 4 09, 2009

LỜI TÂM SỰ CÙNG EM


Tiễn em về tôi đọc một đoạn Thơ
Em rưng lệ thương đời tôi lận đận
Cảm ơn em có chút gì để nhớ
Giữa xôn xao cuộc sống thăng trầm !

Thơ tôi viết chẳng có gì trau chuốt
Chẳng cao xa, chẳng làm vẻ khác người
Chỉ chân thật một tấm lòng não nuột
Ðời buồn tênh từ một cuộc đổi dời !

Dù có đi hay có về trăm ngả
Cũng vàng-thu-người, đông-lạnh-chia-ly
Cũng bâng khuâng giữa đất người quen, lạ
Cũng xa rồi, quê cũ, còn chi !

Em cứ đọc Thơ tôi, đừng ái ngại
Ðời buồn vui nên mới viết thành Thơ
Em đừng hỏi và cũng đừng thương hại
Trái tim tôi là nhịp đập của Ðời !

Là khổ nhục của kiếp người lưu lạc
Là tang thương từ những cuộc chia ly
Là nụ cười mà chan hòa nước mắt
Cùng quê hương sao kẻ ở người đi !

Nếu em hỏi thì tôi đành câm lặng
Bởi vì em cũng chính là tôi
Là bóng mát cây xanh, trưa Hè im ắng
Là dòng sông quê Mẹ chảy trong đời !

Bởi vì thế cho nên tôi làm Thơ
Rất chân thật nói về bao cảnh khổ
Ai chẳng có một cảnh đời để nhớ
Giữa quê hương hay xa giạt phương trời !

Nói thì vậy. Thôi, em về kẻo tối
Chiều bâng khuâng nắng lạc bên đồi
Mai mốt rảnh, buồn vui em cứ tới
Người cùng quê thì chỉ bấy nhiêu thôi !...

Không có nhận xét nào: