tháng 4 24, 2009


Bây giờ thì Ôn nói với các cháu, xin vui lòng, đừng vùng vằng phụng phịu khi phải bị nghe chê. Các cháu hay khóc quá !
Suốt cuộc hành, Ôn nghe tiếng khóc ngang bằng với tiếng cười. Ôn chưa quyết định khi viết thêm chữ nào vào sau chữ : cuộc hành (trình) hay là cuộc hành (hạ)!
Để rà soát lại coi cho đúng từ ngữ, mà thêm vào. Bút sa gà chết. Nói không đúng là mang tiếng hàm hồ ! Viết mà không sáng tỏ lẽ khen, chê là viết sai không thể được làm Ôn của các cháu, không được cầm cây bút. Ôn vốn một đời bó chặt với thơ văn tới nỗi bằng hữu cứ nói bông lơn là Ôn nói cũng ra Thơ, thở cũng ra Thơ. Đó chỉ là cách nói cho Ôn nở (rồi bể) lỗ mũi cho vui! Cũng có thể là kiểu cách ví von mang đầy ấn tượng cho thiên hạ giựt mình chơi !
Chỉ-là-cách-nói vui với chơi như vậy thôi cho nên, nghĩ tận cùng, cũng…huề vốn. Không có chi !
Ôn sở trường là Thơ.
Bài này là bài viết, là bài văn ( vốn là sở đoản) nên chi mới nhập đề đã phang một câu chê, đọc thiệt mất lòng. Nhưng mà lỡ viết rồi không thể xóa sợ mất hứng văn nên chi đành phải lòng vòng ôm xuống cái thân ( bài ) rồi siết chặt ấm nồng ( cái kết luận ) kỷ niệm ba ngày cùng với các cháu dong chơi vào Xứ Thần Tiên…
Đêm hôm qua Ôn ngồi ở quầy rượu trong khách sạn HiAtt với Ba (Cậu ) và Chú ( Cậu ) của các cháu, Ôn uống ly beer mà nhớ cái thời “mắt trong, hồn dạng trẻ” đi đứng ngang tàng, nói năng rổn rảng, chưa bước đã nhào, chưa đi đã chạy.
Dễ cũng đã gần bốn-mươi năm rồi,Ôn mới tình cờ được dịp ngồi lại ở quầy rượu trong một quán rượu để níu lại được không khí của một thời lạc dấu tìm không ra.Tưởng đâu đây còn tiếng nói giọng cười rộn rả đông vui của bạn bè…Dẫu quầy rượu của ngày xưa và hôm nay quê cũ và quê mới có quá nhiều cách biệt. Nhưng vẫn là quầy rượu. Vẫn, ở riêng một góc cạnh nào đó, gợi nhắc tìm lại cảm giác xưa. Nồng ấm và ngậm ngùi. Buồn vui rứt theo hoài niệm…
Ngẫu hứng thơ văn, muốn..nhẩm thầm trong bụng một vài câu Thơ lấy trớn cho bài thơ sẽ viết tiếp về tâm trạng bộn bề đêm nay nhưng tiếng nhạc cứ giựt từng cơn. Bên cạnh, đám người quê mới thấm rượu ồn ào cười nói. Thôi, để về phòng , yên tĩnh. May ra…
Vậy mà câu mở đầu cứ ngang phè, đâu phải là thơ !
Cũng đâu phải nói với bạn bè.
Chỉ nói về các cháu ngộ ngĩnh của Ôn.
Viết rồi, nhẩm đọc lại mấy lần, bỗng cười khan. Các cháu ngộ ngĩnh của Ôn đâu chưa biết (phải viết ra thì mới biết) nhưng rõ ràng Ôn ngộ ngĩnh của các cháu thiệt là…hết biết. Mở màn, chưa chi, đã chê các cháu hay khóc quá ! Chê mà còn lịch sự ,xin vui lòng, đừng vùng vằng phụng phịu ( không khóc to hơn, là may!). Hỏi Ôn khi bị chê, tuy là không khóc nhưng ai biết có giấu kín trong lòng cái vùng vằng phụng phịu không ?
Nghiệt nỗi, mực đã chảy ra dòng, thôi thì Ôn cứ giữ. Đêm nay, Ôn cố nghĩ vài điểu để ngày mai viết tốt cho các cháu .Còn cái chuyện các cháu hay khóc thì gia-đình-du-hí Disneyland ai cũng công nhận, đâu phải mình Ôn !

Không có nhận xét nào: