tháng 2 15, 2015

Xuân Xa


 












mùa Xuân anh để đâu giờ
miếng cay gừng miếng ngọt lừ bí đao
chừng như là miếng bí đau
hình như là miếng gừng cay gắt gừng


nói ra thì cũng đã từng
anh đi tới chỗ tận cùng hết đi
hết đi rồi tới hết khi
nào anh có biết khởi đi chỗ nào !


chỗ mùa xưa quá ngọt ngào
(còn hơn mứt tới đường ngào tráo khô)
chỗ giờ xưa rất ngẩn ngơ
(còn hơn giây phút đợi chờ người yêu )
chỗ miền xưa rất ít nhiều
(còn hơn năm tháng liêu xiêu bây giờ)


nay về con phố ngẩn ngơ
mai về qua phố lại thơ thẩn buồn
thấy chừng như phố lạc nguồn
ngày xuân đâu có rưng buồn như đây !


mứt gừng rát nóng hơi cay
mứt bí đao đúng bí đau quá chừng !
ngày Xuân giữa chốn người dưng
dửng dưng tới nỗi chẳng mừng chẳng vui


hóa ra là nỗi ngậm ngùi
lâu năm hóa lão mặn-nhiều-đắng-cay
ngày Xuân đâu có giờ đây
chắc là em nhắc chốn đầy đặn xưa !


xưa còn chưa nắng chưa mưa
chưa đau nỗi nhớ chưa tưa nỗi buồn
chưa lần nói chuyện nhiễu nhương
chưa ngần dâu bể tang thương ngậm ngùi


chia nhau cay-đắng-ngọt-bùi
chớ đâu chia với mặn-nhiều-đắng-cay
không chia buồn đó vui đây
chỉ chia kỷ niệm Xuân ngày xa, xưa


ngày em son phấn giao mùa
áo se nắng lụa tóc vừa gió lay
nụ hôn ngọt nứt thềm mây
là hồi đôi
lứa qua cầu gió bay


chiều nay se nắng phương này
gió lay níu nhớ những ngày Xuân xa
phấn son gọi phút giao mùa
có tìm thấy dáng em và anh xưa!…

Không có nhận xét nào: