tháng 1 16, 2013

CHÚ EM VĂN NGHỆ

                                                gởi em, đọc cho vui. Có gì bất ưng thì nhắn vói, nơi đây

Đang mải mê công việc, chú em bất ngờ ghé tới, ngắn gọn :
-Em đọc anh nghe hai câu Thơ :
phong sương mấy độ qua đường phố
hạt bụi nghiêng mình nhớ cố hương
không kịp chào hỏi, chú đã huyên thuyên, tiếp :
-Tết tới rồi nhớ nhà nhớ không khí Tết nhớ cố hương. Mình giờ như hạt bụi vương đường xa không nguôi nơi chốn cũ, là quê hương mình đó, nay đã là cố hương !
Rồi chú bỏ đi một mạch. Vội vàng rút cây viết ở túi dưới, tờ giấy ở túi trên ( hai thứ đó lúc nào cũng dành sẵn) để ghi vội, kẻo không thôi quên, hai câu Thơ chú vừa đọc. Đang viết phong sương mấy độ thì, lại bất ngờ, chú quày lại, cũng ngắn gọn :
-Mấy câu nữa, anh ghi đi :
ly cà phê bốc khói
hồn dật dờ dật dờ
buổi chiều lên tiếng gọi
một mình ta chơ vơ...
chú ghé mắt lim dim chờ tôi ghi(vội vàng) xong, quày người, bỏ đi. Tôi gọi vói :
-Nè, nè. Tối nay anh lên blogs đó. Nhớ đón đọc nghen.
Thấy chú khựng lại một thoáng rồi quày trở lại, ngắn gọn :
-Nhưng anh đừng để tên em. Em bẻ bút lâu rồi...
-Ủa, giờ để tên gì đây?.
Ngần ngừ một thoáng, chú nói :
-Thì cứ viết là “thằng em bé nhỏ”.
Tôi cười ngất :
-Bé nhỏ cái con khỉ. To đùng thì có !.
-Vậy thì viết “thằng em sồn sồn”.
-Ối trời!. Nghe dị hợm quá chừng.
Thấy chú ngần ngừ suy nghĩ, tôi chậc lưỡi :
-Thôi được rồi, cứ để anh.
Chú cười. Đi thẳng một lèo, mất tiêu.

 
Chuyện xảy ra chớp nhoáng, bất ngờ mà thiệt là thi vị. Đọc lại mấy câu Thơ :
phong sương mấy độ qua đường phố
hạt bụi nghiêng mình nhớ cố hương
ly cà phê bốc khói
hồn dật dờ dật dờ
buổi chiều lên tiếng gọi
một mình ta chơ vơ...

Hồi chiều chú đi vội không kịp...
Chú nói là bẻ bút lâu rồi nhưng anh thì nghĩ có lẽ sức bẻ còn nương tình quá nhẹ nên bút chưa gảy.

Anh em mình một thời trao đổi chuyện văn thơ tâm đắc nay chú bẻ bút gôm tên thì thôi cũng chiều theo ý chú. Gọi là “chú em văn nghệ”.


chiều 16/01/2013
ghi vội.

Không có nhận xét nào: