tháng 12 31, 2012

THƯ CUỐI NĂM KHI NHỚ VỀ LAS VEGAS


 





tưởng nhớ anh Sáu râu

Em, cùng con cháu, mới từ Las Vegas về. Chiều cuối năm trời không lạnh lắm, không như cái lạnh  ngày nào anh đưa cả gia đình em lên Las Vegas.

Ngày đó, gia đình em mới vừa qua vùng Đất Mới. Chân ướt chân ráo nên choáng ngợp ngỡ ngàng thấy cả một vùng trời rực sáng ánh điện màu. Khi bước vào khách sạn là cũng vừa lúc tiếng reo hò vang dội mừng thời điểm năm cũ bước qua năm mới. Mọi người ôm nhau hôn nhau. Anh nháy mắt nhìn em, cười. Em cũng cười nhưng cúi đầu tránh nhìn. Ngượng ngùng quá. Sao lại ôm hôn nhau trước mắt mọi người. Quê mình không hề có cảnh này đâu.
Anh có vẻ thích thú, cười lớn hơn, khi thấy em cúi đầu ngượng nghịu.

Anh bày em cách bấm máy ra tiền. Chỉ cần bấm một lần hay có thể nhiều, rất nhiều, lần là tiền rớt leng keng xuống cái ly. Điều này quá ngạc nhiên như trò ảo thuật. Em hỏi tiền đâu mà nó rớt ra cho mình. Anh cười ngất vỗ vai em nói thì tiền đâu là phải đầu tiên. Anh cầm tờ năm đồng, năm đồng thời đó giá trị lớn hơn giờ, đưa vô cái rảnh. Nghe tiếng vo vo rồi tờ tiền bị cái máy nuốt mất tiêu. Thót tim. Rõ ràng hắn nuốt tiền mình, đâu có phải ra tiền cho mình. Anh lại cười ngất vỗ vai nói Dượng cứ yên tâm, cứ bấm vô cái nút này. Bấm đi. Em rụt rè nhá nhá ngón tay mà lòng cứ hồ nghi bởi biết tính anh ưa bông lơn. Không biết anh nói chơi hay nói thiệt. Anh giục thêm lần nữa mới, chỉ dám thè thẹ, bấm xuống. Màn hình bỗng nhóe lên chạy loạn rồi ngừng, tiếp sau đó là tiếng nhạc rộn ràng, tiền cắc rơi leng keng xuống cái ly. Rơi xuống tưởng như không bao giờ ngừng. Cứ không dứt leng keng leng keng theo tiếng nhạc. Anh lại vỗ vai em cười thoải mái, nói, đúng là Tổ đãi kẻ khù khờ. Em đưa tay định bấm tiếp thì anh vội vàng giữ lại nói Dượng cứ chờ cho tiền hết rơi rồi bấm tiếp cho nó rơi thêm nữa. Tiền rơi hơn nửa ngấn ly thì ngừng, nhạc vui cũng ngừng. Anh nói bấm tiếp đi. Bấm đâu chừng cả chục lần không thấy tiền rơi. Ngó anh dò hỏi. Anh nói cứ bấm thêm đi. Vậy là bấm. Màn hình nhóe sáng rồi sau đó là tiếng nhạc rộn ràng. Tiền cắc lại rơi leng keng. Anh cười lại vỗ vai nói Dượng đúng là cái thằng khù khờ được Tổ đãi. Em cũng bắt đầu quen và bắt đầu thích thú thì anh nói ngừng chơi để đi ăn bởi mọi người đang đói... 

Cuộc chơi với tiền chấm dứt nhưng kỷ niệm xưa cùng với anh thì cứ giữ nhớ hoài mỗi lần lên Las Vegas.
Las năm nào lên cùng với anh trời lạnh và gió bạo tàn.
Năm nay, sau nhiều năm, lên thăm Las có mấy điều thưa lại với anh :
LasV. bây giờ đổi thay nhiều, đường phố khang trang sạch sẻ.
LasV. bây giờ có tỉm-sấm rất ngon.
LasV. bây giờ có Phở mà rất dở.
LasV. bây giờ, cùng thời điểm đại gia đình em lên, trời trong xanh có nắng và không lạnh như năm nào, quá lạnh.
LasV. bây giờ em thành thạo bấm máy một mình dẫu không còn có anh bên cạnh.
LasV. bây giờ em đã lên chức Ôn bên các cháu nội, ngoại đề huề. Vui quá chừng vui.
Mà sao, anh Sáu, em vẫn cứ nhớ và giữ hoài hình ảnh năm nào anh dẫn gia đình em lên thăm Las Vegas.

Viết ngắn đôi dòng cuối năm cũ bước  qua năm mới tưởng nhớ và cảm ân anh Sáu râu.
Yêu ai cứ nói là yêu.
Ghét ai cứ nói là ghét.
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không đổi ghét thành yêu...
Dù ai ngon ngọt đủ điều
Cũng không đổi yêu thành ghét
( thơ Phùng Quán )

Phòng Văn, đêm cuối năm  2012

 

 

 

 

Không có nhận xét nào: