tháng 8 08, 2010

THÁNG TÁM CÒN BÂNG KHUÂNG


Vẫn, hiên trước, ngồi lì lợm nỗi nhớ.
Sợ vô nhà lại, tránh mà vẫn cứ quen, nhìn phòng hai đứa trống vắng… Biết là nỗi nhớ rồi sẽ nguôi. Trống vắng rồi sẽ quen. Nhưng tới bao giờ rồi sẽ nguôi quen đây?. Không biết tới bao giờ !.
Hôm qua tình cờ gặp anh T.. Anh vỗ vai tôi, cười :
- Anh thường vô blogs của chú. Chúc mừng nghe. Mừng là mừng chú khóc hơi ít đó. Gặp anh, khóc tràn mưa lũ luôn…
Tôi thoáng ngỡ ngàng, anh lại vội vuốt vai tôi :
- Mừng là chú còn phong độ ngày nào, chưa nhão. Hồi xưa anh thường cứ tuyên bố là nước mắt đàn ông chảy ngược vô lòng. Nay thì anh phá mồi bữa nhậu, nói ngược mà cũng nói thiệt lòng mình. Nước mắt đàn ông cứ như bom rải thảm, không có vùng da beo da cọp…
Tôi vẫn ngỡ ngàng nhìn anh. Lâu lắm rồi gặp nhau, e anh có điều chi bất ổn ! Thấy anh cười, hiểu ý, vỗ vỗ vai tôi :
- Chú lại nghỉ ngợi xa hơn anh rồi !. Anh tới chặng đường này, vẫn bình thường, không có vấn đề gì đâu, chú đừng ngại. Có muốn anh nói rõ hơn không ?. Hay lại cứ như ngày xưa, cãi chày cãi cối…
Tôi giật mình nhớ lại. Hồi xưa, là hồi còn trai trẻ, anh em gặp nhau vẫn cứ trái ngược nhiều vấn đề trong cuộc sống. Anh, tự bên trong, rất điềm đạm chính chắn. Bề ngoài thì rất xã giao, vui tính, khôi hài.
Con cắc kè hóa màu xanh đỏ tím vàng theo từng hoàn cảnh sống không phải vì lòng dối trá lươn lẹo mà vì cuộc mưu sinh thoát hiểm.
Anh theo dòng đời đổi trắng thay đen nên chi cũng khi là trắng có lúc là đen để tồn tại sự hiện hữu của mình. Nguyên lý nhị nguyên có đen thì có trắng, có tìm thì gặp, có nhớ thì có quên …. Anh đạt tình thấu lý nhân sinh qua trải nghiệm cuộc đời .
Tôi hồi đó như ngựa non háu đá như cá chưa tới thời đã muốn vượt vũ môn…
Đời có dạy cho dại khôn nhiều hơn chút nhưng vẫn chưa thấy mình trường trải. Vẫn dạ ( thì không còn ) non mà lòng ( thì e chừng đã ) yếu …
Nghe anh nói :
- Ngày nào mình vẫn còn phong độ và nhiều hoài bão, chuyện buồn vui cuộc sống như nắng, mưa qua thường tình. Nước mắt hồi đó giú trong lòng. Chỉ có tiếng cười là hào sảng . Nay thì mãnh long quá giang ngó lại mình đã, hồi nào không biết, cứ nhừ nhuyễn câu lực bất tòng tâm. Muốn mà đâu có được..
Là anh đang nói gì đây, tôi chưa hiểu.
Thấy tôi có vẻ bất ưng xem chừng muốn cãi chày cãi cối, anh vuốt lưng tôi, cười, nụ cười giống một thời xưa :
- Cứ thư giản lòng mình theo cảm tính chớ đè nén, giữ gìn làm chi. Tuổi tụi mình đang ở khoảng thời gian oanh kích tự do không giới hạn. Buồn thì cứ thiệt là buồn, vui thì cứ thiệt là vui sẽ thấy lòng thơ thới hơn. Thôi, chú về đi. Về mà ngồi một góc hiên quen để buồn thoải mái cho khuây khỏa lòng mình…
Tới đây thì tôi hiểu. Ngỏ ý mời anh cùng tới một quán cà phê gần nhất, hai anh em ngồi tâm sự lâu ngày gặp lại. Anh lắc đầu :
- Thôi, bỏ đi. Nói thiệt với chú, bây giờ tôi đang vui mà chú thì đang buồn. Ngồi uống cà phê tâm sự thì chẳng khác chi nói chuyện tào lao, uổng phí thời giờ. Cái thằng đang có tâm trạng vui mà tâm sự chia xẻ với thằng có tâm sự buồn thì chẳng qua lời tâm sự cũng chỉ là lời giả ngôn, nói chỉ để cho qua lời nói. Chẳng khác chi ăn hamburger, thay vì thêm chút mặn Ketchup, lại chấm nước mắm quê nhà cho đồng điệu tình quê !. Thôi, chú về đi. Anh cũng đi về. Bữa khác nghe.
Anh lên xe, rồ máy, lả lướt một đường “de”, khựng một chút, rồi rấn tới nhẹ nhàng . Thiệt đúng là tâm trạng đang vui, lái xe cũng thấy thiệt là gọn, nhẹ.
Tôi trở về, lại góc hiên quen, bầm tím buổi chiều mây vần vũ để chiêm nghiệm lời anh, tuy có mích-lòng-nhau, nhưng mà đúng.
Ngồi một mình để tha hồ buồn nhớ. Dẫu nước mắt có rơi cũng chỉ một mình mình. Tính khí nam nhi, dẫu sao, vẫn còn giữ níu, dù ở tuổi đời lực bất tòng tâm.
Có ai thấy đâu ngoài mình thấy, giọt nước mắt rơi ở khoảng tuổi đời và thời gian oanh kích tự do, mà ốt dột !.
Vậy thì cứ thư giản, nỗi buồn….

Không có nhận xét nào: