
Tôi về ghé quán nghèo cuối phố
Ly cà phê rớt giọt đắng đời
Quán vắng chiều rưng mưa gọi nhớ
Em vô tình ly tách gọi mời !
Có biết tôi về chiều nay không ?
Ghé tới tìm nhau rất lặng thầm
Khói thuốc chao nghiêng lòng xao động
Em nhìn không ra chiều về thăm !
Đã bao năm lang bạt kỳ hồ
Dáng vẻ thư sinh trườn muôn dặm
Phong trần bôi xóa thời hoa mộng
Chẳng trách gì em nhìn không ra !
Tôi của ngày xưa theo bước em
Nhạt nắng tan trường Banmêthuột
Con đường tình một thuở trời quen
Níu tay tôi sợ rồi bay vuột !
Nay trở về ngó lạ cảnh xưa
Đường đã thay tên tình thương hải
Cốc cà phê dãi nắng dầm mưa
Cô quán vô tình đâu nhớ lại !
Buồn đắng chiều mưa trời cố quận
Tìm ngó nhau để chẳng nhận nhau
Nhấp ngụm cà phê lòng quặn thắt
Em cũng theo dòng lạc bể dâu !
Hai ta trải dặm tình muôn ngả
Tôi về mai lại vào viễn phương
Ngơ ngẩn bên hiên nhìn ngoái lại
Em ơi tình ái đã qua truông !
Lần đó về thăm Banmêthuột
Ghé người em một-thuở-ghé-nhau
Quán nhỏ chiều mưa riêng nỗi nhớ
Ly cà phê đắng xót bợt màu…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét