tháng 11 09, 2009


Nay viết câu chuyện này vì tình cờ tìm thấy được mẫu giấy nhỏ, nhân lúc sắp xếp cho ngăn nắp hộc (trong nhiều hộc ) của cái bàn văn vốn rất là bừa bộn .
Mảnh giấy nhỏ ghi địa chỉ nhà ( không thấy ghi số điện thoại).
Suy nghĩ mãi, cuối cùng, chợt nhớ một buổi chiều nào, cách đây đã gần một năm, gặp anh trong khu chợ Á Đông. Hương-bắp-nếp rồi cả dáng Quỳ Hương chợt ùa về để cảm thấy mình có lỗi.
Tôi tìm anh theo địa chỉ đã ghi gần một năm trước. Chỉ để có lời xin lỗi anh chỉ vì cuộc sống giành miếng-ăn-chật-chội trên đất người xa lạ mà có khi quên lẫn miếng-da-vàng cần thiết gần gụi nhau.
Khu chung cư ồn ào náo động hò reo sôi nổi trận đá bóng giữa đường phố.
Lời ca vọng cổ vang vang từ một vở tuồng cải lương đuổi dài theo con đường hẽm tìm nhà anh.
Ánh mắt nhìn nửa thân thiện, nửa nghi ngờ của cư dân ( ngồi hóng gió trước sân ) khi thấy có người lạ mắt nhìn ngó láo liêng. Cũng nên cảnh giác và dò chừng.
Tôi tìm đúng số nhà trên mảnh giấy vàng phai năm, tháng. Gõ cửa và mong thấy lại anh.
Người mở cửa là một người nữ. Cô đã chịu đựng lời trần tình thiết tha về, một buổi chiều, gặp mặt người đã thèm hương bắp nếp thương nhớ hoa Quỳ để trở thành người bạn. Nay tìm tới thăm. Tôi chìa mảnh giấy vàng ố có ghi tên và địa chỉ nhưng cô đã không nhìn mảnh giấy lại nhìn tôi lạ lẫm !. Chỉ với mùi hương bắp! Vì một vẻ dáng quỳ hương ! Vì một buổi chiều gặp nhau mà đã là bạn để tới tìm nhau ! Chuyện lạ !.
Cô dứt khoát vói tay cầm nắm cửa, ngắn gọn một câu : ‘ Xin lỗi, ông đã nhầm nhà rồi!”.
Cửa đóng sầm và then gài lách cách.

11/2009

Không có nhận xét nào: