tháng 9 23, 2009

DÒNG SÔNG CÓ NHÁNH RONG PHIÊU


gởi tamvole
Nhớ rồi ! Bài “ Nhánh Rong Phiêu”….
Nhớ buổi chiều qua nhà, khi em còn ở Escondido…
Cánh cổng sắt cao dài phải chờ có em ra mới rộng mở để xe vào và phải tìm đúng vị trí mới được phép đậu. Anh cằn nhằn với cháu Minh Trí : “Thiệt bực. Cái thằng tính tình nghệ sĩ phóng túng mà ở chi cái chỗ phép nước lệ làng, gò bó bất ưng. Bây chừ muốn xuống xe, còn phải chờ lệnh lạc chi nữa không ?”. Cháu Trí cười, nói : “ Ba thiệt!”. Rồi chỉ ra ngoài phía kính xe. Anh nhìn ra, thấy em gõ gõ vào cửa kính, miệng cười tươi. Rứa là được phép xuống xe, không còn luật lệ chi cản trở nữa !
Vậy mà còn ! Không phải bước xuống xe là vào nhà ngay mà phải đi vào lối hành lang mờ mờ tối, rẻ phải, đi một khoảng ngắn mới tới nơi mình muốn tới.
Hóa ra là mình tới trễ. Căn phòng ấm cúng đã tràn ngập tiếng nói, cười rộn rã. Thấy ông bạn Vi Vi Võ Hùng Kiệt đang loay hoay sau kệ sách. Thấy nhà thơ Nhất Trần Phong đang bận rộn với mấy món ăn phía quầy bên phải. Đó là hai người quen, còn vài người, chưa quen.
Cũng nhân dịp này anh được gặp giáo sư Trần Đại Sỹ vừa mới ở Pháp qua.
Được biết Bảo Bình và các tình nguyện viên của Thư Viện Toàn Cầu.
Và, điểm lý thú bất ngờ, nghe chính tác giả vừa đàn vừa hát bài “ Nhánh Rong Phiêu”.
Vẫn điệu Rumba.
Nhưng, hình như nhớ, là bài nhạc ngày đó không dài đoạn như bài nhạc bây giờ.
Bài hát đã làm anh rung động …tôi làm Thơ để tặng em để em đọc và, để em lặng sầu một bài chỉ có một câu một câu gạn lọc cho đau điếng lòng tựa như nước chảy xuôi dòng ai ngờ có một nhánh rong lạc loài cảm ơn em, cảm ơn đời để cho tôi có một lời-thơ-tôi….Đúng rồi !
Có một lời-thơ-tôi !
Một lời thơ đồng cảm giữa người làm thơ và người làm nhạc.
Lời Thơ vốn từ lâu thầm lặng trong tâm hồn đã bật lên âm thanh thê thiết. Dáng ngồi ôm cây đàn và dáng ngồi cúi mặt trầm tư đã đưa chiều xuống thấp đưa tình tự thấm sâu và đưa Thơ hòa nhập dòng đời.
Câu Thơ sẽ vượt thoát hơn sinh động hơn theo dòng nhạc và giọng diễn ngâm.. phố núi cao phố núi mù sương*…phố núi thấy cao hơn phố núi thấy mù sương hơn qua tiếng nhạc
…em về điểm phấn tô son lại, ngạo với dương gian một tiếng cười**
…phấn son thấy tô-hồng-chuốc-lục hơn tiếng cười thấy ngạo thế hơn qua giọng diễn ngâm.
Nhánh rong phiêu cũng đã cảm nhận thân phận phiêu giạt hơn rong rêu hơn qua tiếng hát tiếng đàn chiều hôm đó !
Những buổi chiều từng đã đi qua đời phiêu giạt lạc tới chỗ cùng trời cuối đất hiếm có rớt đọng lại, như buổi chiều hôm đó, khi đến với nhau lắng nghe và chia sẻ rồi ngậm ngùi ngó nhau để thấy… núi cách sông ngăn dài biển rộng đời của hai ta là con sóng vỗ hoài vòng nhật nguyệt vần xoay đến nỗi chi mà lạc tới đây*** !
Lâu lắm rồi, nay đọc lại bài viết của em tự nhiên thấy cũng cần có chút gì để viết chuyện hồi xưa...
Hồi anh em mình còn cận kề bên nhau một khoảng đường không dài không ngắn chỉ gắng một chút thôi, là tới gặp nhau rồi.
Mấy món ăn mà cô Bảo Bình bỏ công đem từ Santa Ana xuống. Ly nước-mắt-quê-hương sương sương với ông bạn Vi Vi.. ..anh còn nhớ, tưởng chừng như mới hôm qua.
Viết hai chữ “ hôm qua” mới sực nhớ.
Là hôm qua, tình cờ, lướt sóng thấy trên web bạn có đăng lời ( chỉ là lời thôi, không có ca sĩ trình bày ) bài nhạc Bông Sứ của nhạc sĩ Trầm Nguyên.
Giựt mình, nhớ lại, rứa là em còn nợ anh.!
Bài thơ Bông Sứ là của anh mà cũng là của em.
Nói là của em để dễ lời đòi nợ vì em đã phổ nhạc bài Thơ này khi còn ở San Diego. Có gởi cho anh bản in bài nhạc. Có gởi cho anh CD nhưng chỉ nhạc thôi, không có lời.
Tháng 12/2002 khi anh ra mắt tập thơ “ Chỉ Còn Thơ Ở Lại” trong vòng thân hữu tại nhà riêng của anh chị Hà Mai Khuê (vùng Oceanside, San Diego). Em có đến và tình nguyện giúp vui phần văn nghệ bỏ túi với bài hát Bông Sứ. Anh nghe mà sướng mé-đìu-hiu !
Vậy mà, cuối cùng, khi anh nói xong lời cảm tạ bằng hữu để mở màn phần văn nghệ thì em đã …chuồn lẹ ngả sau, bỏ …bông Sứ rụng rơi, lượm hoài không kịp !
Em có nhắn lại cùng các cháu là vì có chuyện riêng đến bất ngờ cần giải quyết, phải đi ngay. Anh hụt hẫng, chơi vơi và tiếc ngẩn tiếc ngơ…

Không có nhận xét nào: