tháng 8 08, 2009

CÂU CHỮ THỜI GIAN


“ Thời gian đi qua rồi không cách chi mà níu lại được..”
Ôn ngồi rung đùi uống rượu, giọng khinh thế ngạo vật, cố hữu : “ Mi nói rứa cũng đúng nhưng tao thì cho là không đúng”.
Chai rượu đã vơi gần nửa. Ly rượu chờ rót thêm.
Không biết rượu nói hay ôn nói đây ! Nghe tiếng ôn cười sảng khoái : “ Mi tưởng rượu nói đó hỉ, cái thằng việt kiều kia !. Tao nói có sách mách có chứng, đâu có nói hồ đồ. Để rồi mi coi…”. Ôn day người phía cửa bếp, lớn giọng : “ Mạ mi ơi ! Làm chi bỏ đó, ra ngồi đây chứng nhận giùm coi. Ra đây”. Mệ giao chảo thịt xào hành, món nhậu, cho dì Hương Giang, vội vàng chạy ra ngồi bên ôn. Quá là gia trưởng !.
Nghĩa thầm nóng mặt, khó chịu. Thấy mệ vẫn vui vẻ. Thấy ôn vẫn bình thường :“ Mạ mi hồi nảy ở trong bếp không nghe hắn nói...” Ôn ngó chai rượu, liếc ly rượu : “ Í, rót rượu đã rồi nói thêm.Cũng ké một miếng đi, giải mỏi.”. Mệ rụt rè nhìn chai rượu chính gốc xứ Huê Kỳ mà thằng cháu đem về làm quà. Cầm cách nào đây cho đúng điệu văn minh . Không lẻ cứ nắm đại rồi rót vô ly. Mấy cái ly cũng đem về biếu. Ly pha lê trong suốt, vẻ dáng tân kỳ. Ngại tay quá.
Nghĩa biết ý, vội cầm chai rượu rót vô ly cho ôn. Ngấn rượu trong ly chỉ nhích hơn một nửa. Tiện tay, anh cầm cái ly bên cạnh, rót một ly đầy. Mệ thoáng nhìn anh, rất nhanh, mà anh giả lơ.
Anh không quên được là mệ có ăn trầu nhả bã hút thuốc phà hơi. Mệ ăn trầu tới nỗi chai môi. Thuốc Cẩm Lệ khói bay, dù tản mạn, cũng quá nặng mùi. Lâu lâu cũng có lén ôn, làm một ly rượu trắng.
Nay sẵn dịp ôn đưa lời thì cứ, cố tình, rót đầy ly cho mệ uống công khai. Uống rứa mới sướng, mới đã.
Đón ly rượu từ tay anh, mệ cười hể hả tới nỗi anh cũng thấy vui trong lòng. Mệ nhìn anh, dù rất thoáng, nhưng sao thấy ánh mắt long lanh tươi trẻ như hồi còn con gái.
Mệ làm ngọt hết ly, lim dim. Anh bỗng dưng thấy mình lú lẫn sao không biếu riêng mệ một chai để mệ lim dim một mình. Một mình lim dim mới thoải mái, mới đã đời. Mai thế nào cũng ra phố, tìm chai cho mệ.
Rót thêm ly đầy nữa.
Mệ nhìn anh, trong ánh mắt nhìn có lời cảm ơn. Anh lại cố tình giả lơ, mà thấy thầm vui trong bụng.
Ngó ôn. Gần mười lăm năm đi biệt nay liếc thầm ôn, thấy già dễ sợ.
Hôm qua trong buổi cúng giỗ, ôn ngồi trốc, ngó nhìn xuống bàn tiệc họ hàng làm cho đám trai tráng thuộc hàng con cháu nhột vía cầm chừng mấy chai Heineken, Huda thầm lặng không dám hò dô ta trăm phần trăm. Buổi cúng giỗ giập đầu bái kiến tổ tiên rồi vái xin trước cúng sau cấp cho con cháu gầy bữa tiệc linh đình mừng có cơ hội tìm thấy gặp nhau đã rất êm đềm không có gì đáng tiếc xảy ra.
Ôn nói : ” Ở nơi hương trầm nhang khói là phải giữ cho hương trầm thơm nhang khói thơm. Ôn không làm khác được đâu con.”
Rồi chiều nay, ôn nói : “Hôm qua biếu Ôn chai rượu thì khui ra uống . Hương trầm nhang khói đã bay xa rồi, giờ ôn ngồi đây bụi bặm hơi hám đời thường hưởng chút hương hoa thế giới coi có giống vị quê hương “.
Ôn ngồi trầm ngâm bên chai rượu quê người. Nghĩa thấy ôn già theo thời gian. Thương lắm mà không ưng trong bụng khi nghe ôn nói điều nghịch lý là thời gian làm con người trẻ lại. Khó tin chuyện đó. Vậy mà ôn nói có rồi còn kêu mệ ra chứng minh.
Mệ ra ngồi chờ nhưng chưa chứng minh điều chi hết, đang chứng nhận ly rượu ngoại đầy tự lòng thảo thơm của thằng cháu ngoại cố tình quá tay rót, thiếu điều tràn mé.
Mệ uống một hơi quên cả ngó ngàng, ý tứ. Đây có lẽ là ly rượu, đầu tiên, có sự đồng tình ưng thuận, có niêm thuế rõ ràng chớ không là rượu lậu. Bởi thấy đôi mắt mệ không nhìn ngang ngó dọc, chỉ lim dim tận hưởng. Sảng khoái vô cùng, vô tận.
Chờ mệ lim dim đúng độ, nhẹ nhàng đặt ly rượu không xuống bàn, Nghĩa vội vàng rót thêm…Ly thứ ba. Ly nào cũng cố tình đầy đặn.
Ôn tằng hắng khiến cho mệ rụt tay nâng làm ly rượu sóng sánh. Nghĩa nhìn mệ thầm khuyến khích. Ưng mệ uống ngọt thêm ly nữa cho “đã nưa” nhưng mệ chỉ thầm lặng nhìn ly rượu, chờ ôn .
Chờ ôn nói về câu chuyện thời gian đang dỡ dang.
Nghĩa cũng đang chờ, nóng lòng chờ.
Ôn cầm ly rượu, điệu nghệ, đưa ngang tầm nhìn của mệ, rồi ngưng lại như có ý mời. Nghĩa chưa kịp “ nhắc tuồng” thì đã thấy mệ vội vàng cầm ly rồi nốc cạn. Nhanh nhẹn, gọn gàng tới nỗi Nghĩa cũng phải giựt mình.
Ôn thì chỉ nhấp một ngụm sành điệu rồi đặt ly xuống, tằng hắng lấy giọng , hình như là nói với Mệ :
- Ôn cháu tui đang bàn chuyện thời gian.Cái thằng cháu ni hắn nói thời gian qua đi không níu lại được. Tui thì nói được, níu được chớ sao không?. Rõ ràng mạ mi thấy đó, mới đây thôi, con Hương Bình hắn về thăm mà tui ngó không ra….
Nghĩa giật mình khi ôn nhắc tới dì Hương Bình…

Không có nhận xét nào: