tháng 10 27, 2015

Mừng Sinh Nhật

Chúc Mừng Sinh Nhật Út Uyên

Bé Út nhè , cô Năm sún, bé Phục linh....

29 năm trước , ba chở mẹ đến nhà bảo sanh trên chiếc xe đạp cọc cạch . Đêm tháng mười không trăng lạnh lẽo, vài ngôi sao xa tắp trên nền trời đen thăm thẳm....Và con đã chào đời vào bình minh ngày mới . Con bé bỏng như chú mèo con , con đem niềm vui đến cho cả nhà ta , bà ngoại , ba mẹ , anh Hai , chị Ba thay nhau bồng ẵm nâng niu bé Út. Anh Tư Đào mới hơn 2 tuổi nên không được bế em trên tay thì cứ tần ngần hết ngắm nghía bé rồi lại rình lúc không ai ngó thấy giơ bàn tay nhỏ xíu ra rờ rẫm lên khuôn mặt như búp bê của em Út, mẹ thấy hết nhưng giả lơ vì thấy thương 2 anh em quá chừng !
Rồi những ngày rau cháo đắp đổi cũng qua , cũng qua luôn những vòng lăn mệt nhoài -ba với chiếc xe đạp - cà rem , đào vàng, đãi thiếc , phu
hồ ...Mẹ sáng lên lớp, chiều về cùng anh Hai đi bòn than mót củi, chị Ba nhỏ thó ốm yếu lo phụ mẹ cơm nước và vẹo người ẳm em, lo cho 2 em nhỏ no lòng. Tối về ,mẹ vội vàng soạn giáo án cho ngày mai rồi cả nhà cùng xúm lại rang bột , mài dừa ,thắng đường ; hì hụi in bánh , sấy bánh Phục linh đem bỏ mối cho các quán nhỏ ven đường .miếng bánh màu trắng ngà nguyên thuỷ , thơm thơm mùi dừa và lá dứa ,tan chảy ngọt ngào trong miệng khách hàng....thêm vào thu nhập của gia đình;cũng như bé út Phục Linh - nguồn vui ngọt ngào cho ngôi nhà vách ván gió lùa nhưng luôn đầm ấm tình người-xẻ chia và đùm bọc - chung lưng chịu đựng cuộc đổi đời trong tiếng cười con trẻ.
Ba Mẹ chúc mừng sinh nhật con yêu, ước mong hạnh phúc đến và ở cùng con mãi mãi!

Mẹ


[gởi: cô Út nhè, cô Năm sún, bé Phục Linh, công chúa Ăn Quá Ba La ]
....Ba Mẹ dắt con đi, xa-quê-xa-nhà, khi con còn bé nhỏ. Quê nhà giờ thì bỏ lại theo thời gian con lớn khôn lên. Ba Mẹ cũng bỏ lại quê nhà theo thời gian tuổi chớm về chiều…

Tuổi già thường hoài niệm dỉ vãng những năm, tháng đi qua.
Tuổi trẻ với bắt tương lai nương trớn thời gian năm, tháng mà bương chải.
Vốn liếng Ba Mẹ dành cho con, ngày nào, chỉ là hình ảnh cô bé nhỏ nhoi, ngơ ngác, lạc loài trong sân trường Tiểu học. Cô bé dị biệt da vàng không hòa lẫn được trong màu da trắng của những bạn cùng lớp. Buổi ăn trưa con khổ sở để chọn mùi vị thân quen, cứ chọn lựa hoài cũng không tìm ra được mùi hương quen thuộc. Ngôn ngữ bất đồng nên chỉ là ngôn ngữ cô đơn giữa giao tiếp hàng ngày trên một đất nước mà con không thích nghi. Thậm chí, con không từng mong muốn.
Ngày đó, có lúc nào nhớ lại đi, con giận hờn Ba Mẹ sao đưa con tới, bắt con phải ở nơi chốn khó. 
Ngày đó, Ba Mẹ cũng không thể nói được gì với con bởi con còn quá nhỏ, có hiểu gì !.
Nay thì con lớn khôn, trưởng thành chính nơi-chốn- khó, con hiểu [cớ làm sao] Ba Mẹ phải dắt con đi !.
Chuyện qua rồi, xưa xa như là chuyện cổ tích !
Bây giờ Ba Mẹ có tấm hình bên con, lưu giữ làm kỷ niệm. Con Út ngày nào sáng dắt tay dẫn con đi học, chiều dắt tay đưa con về nhà…
Nay thì con đâu cần Ba Mẹ dắt tay con nữa !. Con đã có người dắt tay con đi , không phải vào trường Học. Vào trường Đời đó.
Ừ, thì cứ vậy, cứ đi theo người con thảo tình thuận ý nắm tay. Cứ nắm tay nhau cho chắc nghen con Út thương-hoài-nhớ-mãi của Ba Mẹ.
Mừng sinh nhật của con. Ba Mẹ chúc công chúa Ăn Quá Ba La hạnh phúc bên hoàng tử Đậu Phụng.

Ba



Không có nhận xét nào: