tháng 1 16, 2015

NHẮN VÓI PHÙ VÂN


tao cũng đang ngồi giởn hớt phù vân
(không phải phù dung đâu nghen, cha nội)
tới tầm cỡ này chuyện ở đi quá sổi
có gì đâu bình thường hóa bang giao

giữa hai lằn mương nước cơm nước cháo
nước nào rồi cũng nhão nhoẹt đó thôi
gạo bỏ vô nồi chờ cơm chín tới
tao với mày chờ gì nữa, khét khê luôn

tuổi đời trải qua kể cũng luông tuồng
cay đắng ngọt bùi đã từng chai lưỡi
bây giờ mày nằm khô khan rũ rượi
chờ ra đi mà tìm cây gậy chưa ra

ở với đi giờ này thảy đều sa cạ
ở, mày đau quặn ruột gan chịu đời không thấu
đi, vợ con cháu(chưa có chắt) buồn đau
đau quặn đau buồn mày chọn đau nào

tao không biết đâu tùy mày cơm cháo
cơm đã khét khê cháo đang nhảo nhoẹt
nhận được tin mày bắt đầu rẻ quẹo
đường xá ngoằn ngoèo tao khó về thăm

nhớ thuở mày tao buồn vui chia cắn
tới cuộc đổi đời đành bỏ rơi nhau
nay biết tin mày, buồn cách gì đâu
nhắn vói câu thơ là buồn ná thở

thôi mày đi nghen tao còn đang ở
mai mốt rồi không còn ở thì đi
cuộc tử sinh như giấc ngủ li bì
cơm tới hồi khét khê cháo tới thời nhảo nhoẹt….

Hiên Trăng 16/01/2015

Không có nhận xét nào: