tháng 10 31, 2013

MỘT THUỞ THƠ CÒN ÔM SÁCH VỞ


 gởi(nhiều là nhiều)em một thời tình sách vở

thiệt ngưỡng mộ mấy tay làm thơ tình
chữ dùng văn hoa lời thì tha thiết
đời có thơ không mà trong Thơ da diếc
thiệt lòng chưa hay gỗ tốt nước sơn !

ta vốn nòi tình làm Thơ rất sớm
thời học sinh đốn ngả được mấy em
có điều lời Thơ dùi đục mắm nêm
em ngả chút thôi vội đứng lên đi tiếp !

vội tới nỗi ta rượt theo không kịp
giận mình sao không tô-lục-chuốc-hồng
Thơ chẳng có nợ nần từ cuộc sống
thì cứ văn hoa bay bướm mất gì đâu !

ai cũng thích lời bướm hoa bóng bẫy
khi vận vào Thơ thêm mật ngọt chết ruồi
ta thiệt không ưng thấy con ruồi chết đuối
nên suốt đời Thơ chỉ Thơ cơm nguội !

tới tận giờ cũng chẳng hề tiếc nuối
bởi thiệt lòng đâu chải chuốt làm chi
Thơ đôi khi mượn văn hoa chút ít
cũng đủ ngượng mình hòa nhập cách gì đâu !

đời người sống lâu dòng Thơ chảy lâu
ta vẫn làm Thơ như hồi ôm sách vở
vẫn dòng chảy một thời tình yêu dấu
rượt mấy em hoài ta không nỡ bỏ Thơ !

dù mấy em giờ người đi kẻ ở
e cũng như ta già khú một đời người
nhưng có lúc một mình ngồi nuối nhớ
thấy như mình trẻ lại thuở đôi mươi !

khi trăng hoa đòi lại một kiếp người
khó đứng khó đi chỉ ngồi ôm hoài niệm
em thấy sao những bài Thơ cơm nguội
có ưng lòng thương lại nỗi tình quên…..

Hiên Trăng cuối tháng 10/2013

 

Không có nhận xét nào: