tháng 9 03, 2012

GIÀN SU SU


giàn su su trĩu trái mướt xanh
nồi su luộc bốc hơi thơm lựng
Mợ nói gạo trữ Đông ngấn lưng
mình nấu su su ăn dối bữa

tuổi thơ tôi bụng chừa một nửa
nhờ su su bụng mới căng tròn
xóm quê tôi nghèo rụm nghèo giòn
gạo để dành cứu nguy cùng kiệt

khi lớn lên hồi nào không biết
giàn su su theo suốt dòng đời
bước sông hồ đôi khi mệt mỏi
nhớ mùa su một thuở Xóm nghèo

hồi đói khó thèm mùi cơm dẽo
gạo có đâu cho thấm mùi hương
chỉ trái su su tình vô lượng
no lòng ngày tháng cứ thèm cơm

Mợ nói đời con rồi khôn lớn
có trái su su thuở đói nghèo
hạt gạo khó dậy mùi cơm dẽo
mùi su su luộc còn nhớ không

dặm đường xa ngái trời đất rộng
vẫn chừa nỗi nhớ lại hương xưa
hương quyện nồi su trên bếp lửa
giữ thơm cho đến tận bây giờ….

tháng 9/2012


2 nhận xét:

Dã Quỳ nói...

xanh xanh từng trái su su
nuôi con khôn lớn, từng mùa đi qua
ngày nay quê cũ thật xa
nhìn giàn su ấy, quê ta ở gần
ở ngay sát nút bàn chân
ở ngay trong trái su sần sùi kia


Lão Gia làm con nhớ quê quá nè ...hu hu hu

Hồi đó, mỗi lần hái su su của Ngoại là con sợ mấy con rắn lục lắm, nhưng vẫn theo Ngoại hái su mang ra chợ bán á :) :)

Trần Huy Sao nói...

Nói, nghe mà rợn da đầu !
Giờ nhớ lại thêm sởn tóc gáy luôn !!!
Mà hồi đó đâu có nghe ai bị rắn Lục mổ ( hay bổ ) vô đầu !
Hay là hắn thấy mấy con chí trên đầu, hắn sợ ?.
Dám vậy lắm đó nghen.
Thì ra, "có chí thì nên(việc)."