tháng 2 28, 2012

MỘT THỜI HOA MỘNG


Bạn thơ,
Bài thơ Bông Giấy Trắng này mình làm lâu lắm rồi mà sao bạn tìm hỏi?. Bộ đang sưu tầm Thơ Tình thời trai trẻ hả.
Ngõ nhà mình cũng có giàn bông Giấy nhưng mà màu đỏ không màu trắng chắc tại lâu rồi đổi màu !
Sẵn gởi cho bạn luôn mấy bài tình cũng làm hồi lâu rồi để bạn đọc cho tình …



BÔNG GIẤY TRẮNG
một thời sách vở lừng khừng
một thời yêu, quá chừng chừng là yêu....


ngõ nhà nớ có giàn bông Giấy trắng
đui mù chi mà không thấy, không rành !
bởi trường tui nằm gần đó, phải đành
ngày hai buổi đi, về mà phát giận

ai chẳng biết đứng rình qua hàng giậu
mắt láo liêng không lương thiện chút nào
hạng người này nghĩ có đáng là bao
hơi sức đâu cứ để hoài trong bụng

cũng coi như xác tàn bông Giấy rụng
rụng đã đời còn trơ nhánh cằn khô
ai có mắt cứ mặc tình dòm ngó
ngó ngàn năm, tui cũng rứa, bình thường !

nghĩ thì vậy mà sao lòng vẫn ngượng
vẫn xốn xang, bối rối mỗi lần qua !
có bữa cố tình yểu điệu thướt tha
thiệt chẳng hiểu mình làm răng đây nữa !

con-mắt-láo-liêng vắng đi một bữa
lại thấy buồn lo ngơ ngẩn bồi hồi
làm như thể có điều chi bối rối
đi đỗi đường còn thè thẹ ngó lui !

đáng đời mi chưa thường ngày kênh kiệu
mi chanh chua, mi đanh đá đủ điều
người ta ngó thì trề môi, nhíu mũi
răng bây chừ trông thê thảm như ri ?

hỏi lại coi tình là cái chi chi
mà nhói con tim mà buồn liễu rũ !
đanh đá lắm cũng trở thành thục nữ
chanh chua chi rồi cũng phải ngọt ngào !

từ buổi ấy, đã thấy lòng chao đảo
đường đi qua bông Giấy rụng đầy sân
con-mắt-láo-liêng giờ thấy bâng khuâng
thiếu một bữa e điếng lòng một bữa !

đã rõ rồi, ướm lòng em chi nữa?
sợi tình yêu ai buộc rối bên đường !
mỗi lần qua em lại thấy dễ thương
ngõ nhà nớ có giàn bông Giấy trắng....


TÌNH TÔI TRONG CA DAO
thương nhau cởi áo cho nhau
về nhà Mẹ hỏi qua cầu gió bay...

ca dao

áo đã bay từ dạo ấy qua cầu
con nước nhỏ soi tình yêu lớn rộng
em bẽn lẽn không dấu thời mơ mộng
cho tôi về ngơ ngẩn lời ca dao

từ thuở nào mình đã phải lòng nhau
mượn con nước chân cầu và, cơn gió
mượn áo bay, để, như là lời ngỏ
cho thiên thu còn có mỗi cuộc tình

cho em về nhìn bóng nước lung linh
cơn gió nhẹ áo làm sao bay nổi !
chỉ vì yêu mà mới nên câu nói
vừa lòng nhau, còn dấu Mẹ, đó thôi !

khi thương nhau thì chín bỏ lấy mười
nhìn đâu cũng thấy người thương người nhớ
đừng đổ tội là tại vì cơn gió
mà áo em bay mà mình thương nhau !

lời ca dao có ngọt ngào lời ca dao
tình cũng có một vị riêng ngây ngất
đâu có lẽ, vì qua cầu em mất...
áo em cùng tình em, cho tôi !

đừng đổ lỗi vì gió bay mà tội
để tình mình lỗi đạo với Mẹ, Cha
bởi chiều xưa, em, thiệt có qua cầu
và cởi áo, vì...mình thương nhau quá !...


TÌNH EM ĐÓ
ANH LÀM SAO HIỂU THẤU

con phố buồn mùa Xuân hay mùa Hạ
sao chẳng nén lòng đợi đến Thu, Đông
cho lãng mạn dưới mưa trời phiến mỏng
hay ấm lòng trong gió lạnh Đông phong

để những ngày em vẫn còn không
anh cứ tới, mích lòng đâu mà sợ
đời con gái như hoa tàn hoa nở
như mưa mơi nắng mốt vậy thôi mà !

mình trước kia là người dưng xa lạ
nhưng giờ đây thì lạ đã nên quen
từ một lần gặp gỡ nụ cười duyên
anh đỏ mặt cho lòng em bối rối

tóc xõa bờ vai đường ngôi rẽ vội
trái-tình-yêu cắn giập, đỏ vành môi
anh quẩn quanh trong tình em tơ rối
gở không ra những sợi buộc trăm năm

đời bỗng lạ từ một lần tay nắm
bỗng vui hơn và, bỗng thoáng lại buồn
nét thơ dại cũng héo xàu héo muộn
em bây giờ đâu phải là em, xưa !

đã ngại một mình đi dưới trời mưa
đã biết bâng khuâng những chiều nắng lụa
trái tim đã xí phần ai một nửa
một nửa còn giữ lại giú thương đau

tình em đó, anh làm sao hiểu thấu
chỉ có em buồn nhớ nắng thương mưa
con phố cũng buồn theo nỗi nhớ xưa
sao anh nỡ để đời em hiu quạnh !...


CHỜ MONG

chiều qua nhà em, hồi hộp lạ
thấy Mẹ ngồi tỉa lá Cúc đơn
trời nghiêng nắng, Mẹ nhìn không thấy
vòng xe qua ngõ khác. Hú hồn !

mấy ngày không gặp buồn ngơ ngẩn
cứ nôn nao chờ tiếng chuông reo
tên em cứ viết đầy trang giấy
để giấy buồn, bút cũng buồn theo !

nỗi nhớ nào hơn nỗi vắng xa
trái tim đau buốt mấy hôm liền
em đừng bắt tội lòng anh nữa
lòng anh giờ nặng cả ưu phiền

chở trăm nỗi nhớ làm sao thấu
oằn cả đời nhau, em biết không ?
anh buồn, buồn quá, không che dấu
ai trách chê chi cũng mặc lòng

miễn là được gặp nhau giây lát
để nhìn cho bớt nỗi nhớ thương
anh nghĩ làm sao thì nói vậy
quanh co thêm nặng nỗi tơ vương

đừng bắt anh thêm dài mong đợi
sợi chỉ tơ vương sắp đứt rồi
trái tim nhuốm bệnh vì em đó
đi mà ! Gọi điện nhé ! Anh chờ…

Không có nhận xét nào: